Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chị Đẹp Kiêu Ngạo Của Tổng Giám Đốc

Ông trời đúng là rất biết trêu đùa con người, điều này Huy Giang không thể phủ nhận ngay khi nhìn thấy tòa chung cư mà nhân viên bên phòng bất động sản đưa anh tới. Tòa chung cư này chính là nơi Diệp An ở, lần trước anh đã ghé thăm một lần.

Nhân viên bất động sản không để ý đến vẻ mặt của Huy Giang, mỉm cười: “Hoàng tiên sinh, Elisa tiểu thư, mời đi lối này.”

Thấy viên bất động sản bấm thang máy tầng 15, Huy Giang khẽ thở phào. Diệp An sống ở tầng 16.

Ting…

Thang máy dừng ở tầng 15, bên ngoài có đứa trẻ con bước vào, đứa bé vừa nhìn thấy Huy Giang đã cười rạng rỡ: “Chú Huy Giang, sao chú lại ở đây?”

Huy Giang: “…” Thật trùng hợp!

Mà sau lưng Minh Luân chẳng ai khác ngoài dì của thằng bé – Diệp An. Hai người tròn xoe mắt nhìn nhau, còn Minh Luân đã chạy tới nắm lấy góc áo của Huy Giang từ bao giờ.

Diệp An: “…” Rồi rốt cuộc cháu ai?

Diệp An bất đắc dĩ cười: “Hoàng tổng, Elisa, thật trùng hợp.”

Huy Giang gật đầu với cô, còn Elisa ẩn ý nhìn Huy Giang mà cười nhẹ một cái: “Diệp An, em sống ở đây sao?”

Diệp An gật đầu: “Đúng vậy, em ở đây được nửa năm rồi.”

Nghe thấy vậy, Elisa liền như gặp được quý nhân: “Vậy sau này phiền em chăm sóc Hoàng tổng rồi, cậu ấy mua nhà ở đây, lầu 16.”

Diệp An: “…” Cảm giác ông trời se duyên quả thật là không sai mà! Chết tiệt, cô mới chuyển tầng được có 5 ngày thôi mà.

Minh Luân hai mắt sáng rực, vui mừng reo: “Vậy là chúng ta ở cùng tầng rồi.” Rồi thắng bé gãi gãi đầu quay sang nhìn Diệp An gãi gãi: “Là dì An đi lộn tầng…”

Diệp An cười méo xẹo: “Tôi… vừa mới chuyển lên tầng 16 được vài hôm…”

Mọi người trong thang máy đều cười.

Nhầm tầng do thói quen là điều dễ hiểu, dù sao mới chuyển có mấy ngày chưa có quen được ấy mà.

Cửa thang máy đóng lại, mọi người trong thang máy trở nên yên lặng cho đến khi thang máy dừng ở tầng 16. Tất cả mọi người đều bước ra.

Huy Giang dừng lại ở cửa thang máy đợi Minh Luân, mỉm cười hỏi nó: “Cháu có muốn tham quan nhà mới của chú không?”

Minh Luân chần chừ, nó nhìn Diệp An thận trọng hỏi: “Cháu có thể đến nhà chú Huy Giang không?”

Dáng vẻ của Minh Luân khiến Diệp An cảm thấy như mình đứng trước một bản sao của Huy Giang, luôn đặt ra câu hỏi khó khiến người ta không thể từ chối.

“Tất nhiên là được rồi.”

Elisa đứng gần đó kéo tay Diệp An: “Chúng ta cùng đi đi.”

Minh Luân chủ động cầm tay Diệp An, sau cùng cô sẽ không từ chối Elisa và Minh Luân thích nắm tay dì hơn là góc áo của người khác. Thằng bé mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp khiến Diệp An bất giác mỉm cười theo.

Nhưng nụ cười của cô tắt lụi khi mà thấy nhân viên bất động sản đang mở cửa nhà đối diện với nhà cô chào mừng đoàn người.

Diệp An: “…” Mẹ kiếp cái mối nhân duyên này!

Diệp An ngồi trên sofa, hai mắt to tròn nhìn Elisa xinh đẹp khí chất trèo lên thay bóng đèn trên trần nhà cho Huy Giang vì lý do anh không thích cái màu này.

Cô cũng vừa mới biết, Elisa là chị họ của Huy Giang. Đúng vậy, Elisa chính là người chị họ xinh đẹp, tài giỏi mà Huy Giang vẫn thường nhắc đến lúc hai người còn bên nhau.

Diệp An: “…” Lưới trời lồng lộng khiến cô va phải chị em nhà người ta luôn sao?

Minh Luân ngồi ở một bên Diệp An ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Dì yên tâm, lúc cháu lớn lên sẽ thay bóng đèn giúp dì, không để dì làm mấy chuyện này đâu.”

Diệp An mỉm cười xoa đầu Minh Luân như một lời khen. Nhưng Diệp An muốn đợi Minh Luân lớn một chút mới nói cho nó biết, điều nó vừa nói là đương nhiên. Nó mà dám để cô leo lên tự thay bóng đèn thì nó chết chắc rồi.

Elisa cũng đã làm xong rồi, không có vẻ gì chật vật mà còn rất tự hào về chiến công của mình nhưng vẫn chua ngoa: “Nhìn xem đã vừa lòng chưa?”

Huy Giang đứng ở một bên khoanh tay đạo mạo nhìn bóng đèn màu trắng được bật sáng mỉm cười: “Vất vả cho chị rồi.”

Elisa ngồi xuống sofa, Diệp An đưa ly nước cho cô: “Chị giỏi thật đấy!”

“Biết làm sao được, sống một mình nên mấy cái này quen tay.”

Huy Giang vô tình vô ý ngồi xuống bên cạnh Diệp An. Cô khẽ giật mình, không tự nhiên mà nhìn quanh, sofa hết chỗ rồi.

Đúng là cô tự huyễn hoặc nữa rồi, cô tự nhéo mình một cái, đau quá! Vẫn là nên sống tuổi 20 lại, hiện tại cô đã già rồi, đừng có mơ mộng gì nữa.

“Diệp An, lát nữa cùng đi ăn nhé, chị trả kèo lần trước luôn.”

Đề xuất của Elisa khiến Diệp An giật mình, cái quần què cô không muốn đi chung đâu! Mỗi lần gặp Huy Giang đều khiến cô mất bình tĩnh, cô không thích ăn một bữa cơm khó nuốt. Vẫn là nên từ chối thì hơn: “Em…”

“Tuyệt quá, lát nữa dì An cũng nói bữa tối sẽ ra ngoài ăn đồ Hàn.”

Diệp An: “…” Còn chưa kịp từ chối mà. Đứa cháu này cũng có lúc chơi cho cô một vố đau đấy!

Mọi người đều chú tâm đến lời của Minh Luân, còn thái độ của Diệp An thì không ai để ý, xem chừng cô không đồng ý cũng phải đồng ý. Huy Giang ngó lơ Diệp An, hỏi chuyện Minh Luân: “Vậy Minh Luân có muốn ăn đồ Hàn không?”

Minh Luân tuột xuống ghế chạy tót đến chỗ Huy Giang trèo lên dùi anh, mà anh cũng rất phối hợp ôm thằng bé. Thằng bé vui vẻ: “Dì nói thích ăn đồ Hàn, dì thích nên cháu cũng thích, chúng ta đi ăn đồ Hàn có được không?”

“Được chứ!”

Diệp An mỉm cười vươn tay xoa đầu Minh Luân, xem ra còn nhớ đến người làm dì này, không uổng công thương nó. Cô không để ý là từ góc độ này mà nói, cô cùng với Huy Giang ngồi kế bên, trong lòng Huy Giang còn có Minh Luân, nhìn thế nào cũng giống một gia đình.

“Vậy chúng ta đi thôi, chị đói rồi đấy.”

Elisa thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng có vài liên tưởng, nụ cười trên môi như có ẩn ý nhìn Diệp An.

Góc khuất của sân trường có một đám nam sinh nháo nhào, giữa đám nam sinh có vài ba cô gái. Hình như hoa khôi học đường Mặc Vy có trong đám đông đó.

Có nam sinh định tỏ tình với hoa khôi, trong tay cậu chàng bị người ta nét vào bông hoa hồng đỏ rực rỡ. Mặc Vy biểu cảm e thẹn, cậu nam sinh lại thờ ơ.

Reng…reng…

Chuông vào giờ học vang lên rồi, đám đông này vẫn chưa tản ra về lớp.

Một nữ sinh từ hướng khác tiến tới đám đông, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn: “Vào tiết rồi, vẫn chưa chịu về lớp sao?”

Thấy nữ sinh, một vài nam sinh trông có vẻ đàn anh tiến đến, chặn nữ sinh lại: “Chị An, đàn em đang làm chuyện trọng đại, chị giơ cao đánh khẽ một chút đi có được không?”

Diệp An liếc mắt đến bảng tên, lại vươn tay chỉnh trang lại cà vạt bị lệch của nam sinh, ghé vào tai nam sinh nói nhỏ: “Hoàng Quân, lần trước tôi thấy cậu hút thuốc sau trường mà không ghi tên, vẫn chưa đủ giơ cao đánh khẽ sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận