~ Phòng bếp ~
" Anh tránh ra chỗ khác cho tôi nấu ăn " Cô đuổi cậu
" Cô nấu kệ cô tôi làm gì kệ tôi" Cậu ngang ngược trả lời
" Anh cứ đứng sau lưng tôi làm sao tôi nấu được. Cô lấy tay đẩy cậu ra
" Chị ơi, chị ơi". Tiếng bước chân gấp gáp vang lên
" Nguyệt Băng, em khoẻ chưa mà xuống đây, em mau lên phòng đi để chị đem cháo lên cho em".
" Em khoẻ rồi, em không ăn cháo đâu chị lấy sữa cho em uống đi" Đôi mắt chớp chớp nhìn cô
" Ừ". Cô gật đầu rồi quay sang cậu. Lúc nãy bị đuổi mà cậu không đi cứ đòi đứng đấy nói là phụ giúp cô
" Anh rót giùm tôi cốc sữa đi"
Cậu chưa kịp đi thì nó đã lên tiếng
" Em không muốn anh ta lấy" Nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu
" Sao vậy Nguyệt Băng" Cô nghiêng đầu hỏi nó
" Anh ta làm chị khóc nên em rất ghét, em sẽ không tha thứ cho anh ta"
"Hazzzzz" Cô thở dài. Nó lúc nào cũng bảo vệ cho cô vì thế nó rất ghét những người làm tổn thương cô.
" Chị không sao nữa rồi, em đừng như thế nữa bỏ qua cho anh ta lần này đi"
Cô hướng về phía nó chờ đợi câu trả lời
Nó đang suy nghĩ " Có nên không ta. Nếu mình không nghe lời chị thì chị sẽ buồn lắm"
" Được rồi, vì chị em sẽ bỏ qua". Rồi nó quay qua cậu nói
" Phiền anh lấy giùm tôi cốc sữa nha".
Nó mỉm cười thân thiện nhìn cậu
Nụ cười của nó khiến cậu đơ vài giây. Cậu cứ nghĩ nó lạnh lùng, kiêu ngạo sẽ không biết cười chứ.
" Nè sao anh đơ ra vậy" Nó huơ huơ tay trước mặt cậu
" À..à không có gì em đợi tí " Nói rồi cậu vội vã đi ngay
Vài phút sau cậu trở lại trên tay là ly sữa, cậu đưa cho nó
" Của em đây"
" Cảm ơn " Nó cầm lấy định uống nhưng chưa kịp tới miệng thì đã bị một cánh tay cản lại
" Ai cho cô uống sữa lạnh " Hắn gằn từng chữ
" Tôi thích thì tôi uống" Nó bướng bỉnh cãi lại
" Cô không được uống, cô chỉ được ăn cháo và uống sữa nóng thôi biết chưa". Hắn cốc đầu nó
" Không, tôi ghét ăn cháo, tôi cũng không thích sữa nóng. Nếu anh không cho tôi uống thì tôi sẽ nhịn đói"
Nó đẩy ghế đứng dậy chạy vụt ra ngoài vườn
Cô và cậu ngạc nhiên nói không nên lời. Cậu nhìn sang cô lắp bắp.
" Cô tát tôi đi để tôi biết đây là thật hay là mơ"
Chát. Mặt cậu in năm ngón tay và cậu thấy rất đau vậy đây là sự thật rồi
~ Ngoài vườn ~
" Đáng ghét mà "
Nó giận dỗi hái hết hoa trong vườn rồi quăng lung tung chỗ này vài hoa chỗ kia vài hoa nhìn chẳng khác gì một bãi chiến trường.
" Cô làm gì vậy, sao lại hái hết hoa trong vườn" Hắn thình lình xuất hiện sau lưng nó
Nó im lặng chẳng thèm trả lời cứ thế mà bước đi về phía trước.
" Cô lại giận nữa à. Cô đúng là trẻ con" Hắn buông lời trêu trọc
Bỗng nhiên nó dừng chân lại, đứng yên một chỗ cúi đầu xuống đất. Hắn không biết nó đang giở trò gì, hắn tiến lại gần nâng cằm nó lên, hắn phát hiện nó đang khóc, đôi môi đã bị nó cắn đến bật máu
" Nguyệt Băng" Hắn kêu tên nó, lấy khăn tay trong túi ra chùi máu nơi khoé miệng của nó
" Cô đừng cắn môi của mình nữa" Hắn đặt nó ngồi xuống đất nhẹ giọng bảo nó
" Tôi ghét anh lắm, tôi không muốn thấy anh nữa. Anh tránh ra chỗ khác đi để cho tôi yên".
Nó dùng hết sức lực của mình đẩy hắn ra nhưng hắn chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một chút
" Này, cô kì lạ thiệt đó khi không lại giận rồi còn ghét tôi"
" Anh không cho tôi uống sữa lại bảo tôi trẻ con. Anh có biết tôi rất ghét ai nói tôi trẻ con không"
" Tôi nói đúng sự thật mà."
" Aaaaaaa.... tức chết đi được, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa." Nó giậm chân tỏ vẻ giận dỗi
" Tôi chỉ đùa thôi, cô mau vào nhà ăn cháo đi"
" Không ăn"
" Không ăn là khỏi đi nha" Hắn hâm doạ nó
"Ăn, tôi sẽ ăn" Nó chạy vào nhà