Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em


Edit: Hạnh – Beta: Duyn

Điều tra hành tung của Trình Lễ Tiến không khó, theo dõi anh ta cũng không khó, cái khó là làm sao để Chung Ngọc Minh xuất hiện ở chỗ giao dịch.
Giang Thừa không chắc chắn 100% Chung Ngọc Minh sẽ về, nếu là về thật, ông ta rất cẩn thận, biết cách trốn ở chỗ tối.

Nếu lần này thu võng lại thất bại thì cơ hội bắt Chung Ngọc Minh gần như bằng 0.

Cho nên lần này Chung Ngọc Minh phải về, phải xuất hiện.
“Làm sao để ông ta xuất hiện?” Ôn Giản nhìn công ty của Trình Lễ Tiến qua gương chiếu hậu, cô hỏi Giang Thừa.
Hai ngày nay cảnh sát theo dõi Trình Lễ Tiến, ngoài bận bịu ra, hành vi của anh ta chẳng khác gì người đi làm bình thường.
Giang Thừa thoáng nhìn Ôn Giản, tay đặt trên vô lăng gập lại, trầm tư muốn nói lại thôi.
“Anh có cách à?” Ôn Giản hỏi.
Giang Thừa nhìn gương mặt cô, khẽ gật đầu.
“Anh mới nghĩ thôi.” Anh đáp.
Ôn Giản: “Cách gì?”
“Tối hôm em lẻn vào phòng hồ sơ, anh tới nhà Điền Giai Mạn, anh…” Giang Thừa nhớ tới người đàn ông nằm trên giường bệnh, lời tới môi thì lại nuốt xuống: “Anh hợp tác với cô ta, cô ta có thể ra mặt.”
Ôn Giản cau mày: “Nhưng cô ta là người của Chung Ngọc Minh mà? Có thể tin tưởng được ư?”
Giang Thừa: “Cô ta bị uy hiếp.”
Ôn Giản càng không hiểu.
Giang Thừa: “Với Điền Giai Mạn, Chung Ngọc Minh không phải là chỗ dựa mà giống ác mộng hơn, đây là cơ hội duy nhất để cô ta thoát khỏi Chung Ngọc Minh, thế nên cô ta sẽ nắm bắt thôi.”
Ôn Giản vẫn không yên tâm: “Nhưng… Sao cô ta lại tin anh?”
Giang Thừa không giải thích: “Cô ta chỉ thể cách tin tưởng anh thôi.”
Anh giơ tay vuốt ve tóc cô: “Em yên tâm, lần này nhất định anh sẽ cho em một tin tốt.”
Một tin cực kì tốt.

Ôn Giản tuy ngây ngô không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Tối muộn, Giang Thừa tìm Điền Giai Mạn.
“Sắp tới Chung Ngọc Minh có giao dịch.” Anh đóng cửa lại, đi thẳng vào vấn đề.
Mắt Điền Giai Mạn lóe lên tia khác thường như vẻ mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh.
“Sao anh biết? Tôi không rõ lắm.”
“Cô Điền đừng giả ngu trước mặt tôi.

Chung Ngọc Minh bỏ Hạ Chi Viễn rồi, bây giờ người ông ta tin tưởng chỉ có cô và Hà Kiến Ly thôi.” Giang Thừa ngồi sô pha đối diện Điền Giai Mạn, lúc ấy mới nhìn cô ta: “Đây là cơ hội duy nhất để cô đả đảo Chung Ngọc Minh.”
Điền Giai Mạn cong môi cười: “Tôi thấy Giang tổng mới là người muốn lật đổ Chung Ngọc Minh chứ nhỉ?”
“Vì sao?” Điền Giai Mạn tò mò hỏi tiếp: “Tôi thấy rất lạ, chủ tịch Chung không thù không oán với anh, anh cũng không có tư cách ngồi ở vị trí của ông ta, rốt cuộc anh muốn gì?”
Giang Thừa: “Chưa thử qua thì sao biết có đủ tư cách hay không?”
Điền Giai Mạn nheo mắt nhìn anh, đánh giá xem anh nói thật hay giả.
Giang Thừa thản nhiên mặc kệ cô ta nhìn mình.
“Tất cả là vì ông ta nợ Lâm Cảnh Dư.” Giang Thừa nói, quả nhiên anh thấy nụ cười trên mặt Điền Giai Mạn cứng lại.
“Bây giờ là lúc ông ta nên bồi thường tất cả.” Giang Thừa từ tốn nói dõng dạc từng chữ.
Điền Giai Mạn không cười nữa, nét mặt cũng lạnh nhạt dần.
“Thì sao? Mãi mãi ông ấy cũng không thấy được…”
“Ông ấy sẽ thấy!” Giang Thừa ngắt lời cô ta: “Chắc chắn ông ấy sẽ thấy.”
Điền Giai Mạn cả kinh nhìn ánh mắt lạnh lùng kiên định của anh, không nói nên lời.
Cô chưa từng thấy Giang Thừa nghiêm túc, cố chấp, chắc chắn lạ thường như thế này, Giang Thừa làm cô ta vô thức muốn tin tưởng vào anh.
“Tôi không thuyết phục được Chung Ngọc Minh về nước đâu, tôi không có bản lĩnh tới thế.” Thái độ của Điền Giai Mạn dịu đi nhưng vẫn cố chấp như cũ.
Giang Thừa: “Cô không có, nhưng nếu là Lâm Cảnh Dư thì sao?”
Điền Giai Mạn nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Gang Thừa: “Lấy danh nghĩa của Lâm Cảnh Dư để giữ lô hàng kia.”
Điền Giai Mạn không chút suy nghĩ: “Không thể!”

“Tôi không thể dùng Lâm Cảnh Dư để mạo hiểm được.” Điền Giai Mạn lạnh lùng nói: “Anh không biết Chung Ngọc Minh hận Lâm Cảnh Dư thế nào, anh nghĩ tại sao mười năm nay Chung Ngọc Minh không gặp người ngoài, là vì ông ta…”
Suýt nữa Điền Giai Mạn buột miệng nói ra, cô ta gạt đi, nói tiếp: “Tóm lại tôi không thể đồng ý với anh được.

Nếu Chung Ngọc Minh biết Lâm Cảnh Dư còn sống… Nhất định ông ta sẽ giết Lâm Cảnh Dư, nhất định sẽ không tha cho ông ấy.”
“Thế nên tôi mới hy vọng cô lấy danh nghĩa của Lâm Cảnh Dư để giữ lô hàng kia.” Giang Thừa bình tĩnh nói: “Chỉ cần nhả tin tức của Lâm Cảnh Dư ra thôi, chắc chắn Chung Ngọc Minh sẽ về.”
Điền Giai Mạn vẫn nói câu kia: “Tôi không thể dùng Lâm Cảnh Dư để mạo hiểm được”
Giang Thừa: “Cô tưởng cô không nói thì Chung Ngọc Minh hoàn toàn không biết ư?”
Điền Giai Mạn nhìn anh: “Ý anh là sao?”
“Hạ Chi Viễn sẽ không vô duyên vô cớ tới xưởng pháo hoa tìm tài khoản giao dịch, càng không thể bị lừa vì dăm ba câu của cô.

Trừ khi…” Giang Thừa cầm điện thoại, mở ảnh chụp giơ ra cho Điền Giai Mạn xem.
Điền Giai Mạn nhìn qua, sắc mặt cô ta thay đổi, là hình người đàn ông nằm trong mật thất nhà cô ta.
“Cô Điền muốn cắt cánh chim của Chung Ngọc Minh ở Trung Quốc, bước đầu tiên là xử lý Hạ Chi Viễn.

Cô làm ở phòng tài vụ nhiều năm, cũng theo Hạ Chi Viễn rất nhiều năm, cô biết rõ Chung Ngọc Minh không tin anh ta, chỉ thiếu nước thẳng tay thiêu cháy anh ta mà thôi, cô cũng không ngại góp thêm ngọn lửa, cô lấy tin tức về tài khoản giao dịch để Hạ Chi Viễn chủ động từ bỏ.

Nhưng Hạ Chi Viễn là ai chứ, người làm anh ta tin thứ đó vẫn còn tồn tại chỉ có Lâm Cảnh Dư mà thôi, mà Lâm Cảnh Dư phải còn sống.”
Điền Giai Mạn cười: “Giang tổng nói đùa rồi, Hạ tổng không phải cứ đi là sẽ tìm được, sao tôi phải mạo hiểm chứ?”
“Hạ Chi Viễn tìm được hay không không quan trọng, nhưng khi tin này truyền tới tai Chung Ngọc Minh, ông ta sẽ nghĩ Hạ Chi Viễn có ý đồ phản bội mình, ông ta sẽ tìm cách giải quyết Hạ Chi Viễn.” Giang Thừa nhìn cô ta, nói tiếp: “Nhưng cô đã nghĩ vấn đề này chưa, cô có chắc Chung Ngọc Minh sẽ không suy đoán giống tôi không, thứ gì làm Hạ Chi Viễn tin là mười năm sau món đồ kia vẫn còn? Phải là người sống, hơn nữa là người từng ở hiện trường, cô nghĩ ông ta sẽ không nghi ngờ chuyện sống chết của Lâm Cảnh Dư ư?”
Mặt Điền Giai Mạn tái nhợt.
“Cô đẩy Lâm Cảnh Dư tới trước mặt Chung Ngọc Minh, trong lòng ông ta nghi ngờ rồi, ông ta sẽ phải xác nhận, sau khi điều tra ông ta sẽ biết tất cả là do cô, tại sao trong lúc chờ ông ta điều tra chúng ta lại không chủ động xuất kích trước?” Giang Thừa nhìn gương mặt tái mét của Điền Giai Mạn, anh từ từ nói từng câu từng chữ.
Điền Giai Mạn do dự nhìn anh, ánh mắt không còn quật cường như vừa nãy nữa.
Giữa chủ động xuất kích và ngồi chờ chết, cô ta chỉ có 1 lựa chọn duy nhất.
“Tôi đảm bảo sẽ bảo vệ Lâm Cảnh Dư an toàn.” Giang Thừa nói thêm.

Điền Giai Mạn cắn môi, nhìn Giang Thừa chằm chằm: “Anh thật sự chỉ muốn vị trí của Chung Ngọc Minh không ư?”
Giang Thừa trầm mặc một lát: “Không phải.’
Điền Giai Mạn: “Là gì?”
Giang Thừa: “Con gái của Lâm Cảnh Dư.”
Điền Giai Mạn nhướng mày.
“Chắc cô Điền cũng biết, năm đó sau khi xảy ra vụ nổ, Chung Ngọc Minh đích thân dẫn người đi trả thù vợ con Lâm Cảnh Dư, tuy vẫn sống nhưng cũng từng đứng trên bờ vực cái chết.

Con gái ông ấy không thể thi đại học, gặp chướng ngại tâm lý, tính cách quái gở không hòa đồng, cuối cùng không học đại học.

Không bằng cấp, tính cách khác thường, không tìm được việc, lăn lội trong xã hội, cô ấy rất xinh, cô cũng thấy đấy…” Giang Thừa lắc đầu cười khổ: “Tóm lại mấy năm nay cô ấy sống rất khó khăn, đây không phải là thứ cô ấy phải chịu, không phải là cuộc sống vốn có của cô ấy.”
Giang Thừa nhìn nét mặt Điền Giai Mạn, nói nửa thật nửa giả, giả vờ muốn nói lại thôi.
Quả nhiên Điền Giai Mạn đồng cảm tựa như cũng từng như thế.
“Cô Ôn gặp được anh là may mắn của cô ấy.” Điền Giai Mạn nói, giọng cô ta không có chút lạnh lùng châm chọc nào.
Giang Thừa cũng chân thành đáp: “Lâm Cảnh Dư gặp được cô cũng là may mắn của ông ấy.”
Điền Giai Mạn gượng cười: “Là phúc phần của tôi mới đúng.”
Giang Thừa không hỏi, anh chỉ nói lại chuyện kia: “Ý cô Điền thế nào?”
Điền Giai Mạn cười khổ: “Tôi còn lựa chọn nào khác ư?”
Giang Thừa không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô ta.
Điền Giai Mạn nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi đồng ý.”
“Nhưng tôi cũng hy vọng anh nói được làm được, đây là vì tôi nợ ông ấy.” Cô ta nói.
Giang Thừa cười: “Tôi chắc chắn sẽ làm được.”
“Tôi còn có điều kiện khác.” Điền Giai Mạn đứng lên: “Hôm đó tôi đã từng nói, không được để ai biết Lâm Cảnh Dư còn sống, kể cả Ôn Giản.”
Giang Thừa cũng chậm rãi đứng lên, anh nhìn cô ta.
Điền Giai Mạn cũng nhìn anh: “Đây là điều kiện duy nhất của tôi, nếu anh không đồng ý…”
“Tôi đồng ý.” Anh ngắt lời Điền Giai Mạn.
Điền Giai Mạn cong môi cười: “Tôi rất thích Giang tổng hào sảng thế này đấy.”
Giang Thừa cũng cười, không đáp.
Lúc anh về thì Ôn Giản cũng vừa về tới nhà, cả hai đi tắm rồi ai về phòng mình, Ôn Giản đang định về phòng ngủ thì Giang Thừa giữ tay cô lại.
“Ngủ cùng anh đi.”

Ôn Giản khó hiểu nhìn anh: “Anh không mệt à?”
Giang Thừa cười: “Em nghĩ gì thế? Đắp chăn nói chuyện thôi mà.”
Ôn Giản: 囧
“Nói chuyện cũng cần sức mà.”
Giang Thừa thấy tai cô đỏ bừng, anh lại càng cười tươi hơn, hoá ra cô không có suy nghĩ muốn nói chuyện với anh, dáng vẻ thẹn thùng quẫn bách làm Ôn Giản gợi cảm hơn, anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Tới khi sóng yên biển lặng thì cũng là đêm khuya, Ôn Giản mệt lử nằm trong lòng Giang Thừa, lúc cô mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
“Giản Giản, em kể về ba em được không?”
Tiếng gọi ba xua đi cơn buồn ngủ của Ôn Giản, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao tự dưng anh lại nhắc tới ba em?”
Giang Thừa cầm chiếc vòng trên tủ đầu giường: “Không có gì, anh thấy nó thì nhớ tới ba em thôi.”
Ôn Giản vô thức nhìn chiếc vòng trong tay anh, hạt đào đã cũ, ngả sang màu vàng.
Sau khi Giang Thừa nói bí mật của chiếc vòng, cô cất nó đi, không ngờ Giang Thừa lại lấy ra.
“Em kể cho anh nghe chuyện của em và ba em đi, hoặc là ba mẹ em chẳng hạn.” Giang Thừa dịu dàng nói: “Anh muốn nghe.”
“Ba mẹ em…” Ôn Giản tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, cô nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Lúc gặp mẹ em thì ba là tên côn đồ, lạnh lùng tàn nhẫn nhưng ba chỉ dịu dàng với mẹ thôi…”
Nhắc tới chuyện của ba mẹ, hộp kí ức trong lòng Ôn Giản mở ra, cô kể cho anh nghe từ khi ba mới gặp mẹ tới khi cô 4 tuổi, mẹ dắt cô lên Tùng Thành với ba, nhưng ba cô lại ném hành lý của hai mẹ con ra ngoài.
“Khi ấy mẹ em không chịu mang em về, mặc kệ ba mắng chửi thế nào bà vẫn cương quyết không chịu đi, cũng không cãi lời ông.

Hôm ấy mẹ em đi làm về, bỗng nhiên ba em tát mẹ một cái, bảo mẹ cút đi, còn ném đồ đạc của em với mẹ ra ngoài, mẹ em không khóc, cũng không cãi nhau với ba, chỉ lẳng lặng ôm em ra ngoài, mẹ nhặt đồ đạc, không quay đầu lại, dẫn em rời đi, nhưng em nhìn thấy rõ mắt ba đỏ bừng, chắc chắn ba đang áy náy và đau lòng.” Giọng cô trầm xuống: “Khi ấy em còn nhỏ vẫn không hiểu, năm lớp 12 gặp chuyện không may em mới hiểu ra, lúc ấy đánh mẹ chắc chắn ba cũng rất đau.

Thực ra ba em yêu mẹ lắm, mẹ em cũng thế, tiếc là hai người họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, em từng hỏi mẹ có hối hận vì đã gả cho ba không, mẹ bảo không, nhưng có lúc em lại nghĩ, nếu mẹ không gặp ba thì có phải sẽ sống yên ổn hạnh phúc hơn không? Tới giờ mẹ vẫn đợi ba về, mười năm rồi, mẹ em phải đợi bao nhiêu lần mười năm nữa đây…”
Ôn Giản vừa nói vừa mơ màng, cô kể rất nhiều, kể chuyện cũ của ba mẹ, còn cả ba và cô, một nhà ba người, thậm chí còn kể cho anh nghe mười năm này hai mẹ con cô vui vẻ hay đau khổ nhường nào.

Từ đầu tới cuối Ôn Giản vẫn bình tĩnh nhưng lại tiếc nuối, cảm xúc đã qua bị thời gian mài mòn, chỉ còn lại bình thản.
Giang Thừa không đánh thức cô, anh đổi tư thế ngủ thoải mái cho Ôn Giản, đắp chăn cho cô rồi mới xoay người lại.
Bên cạnh gối ngủ là máy ghi âm.
~
 
------oOo------


Nhấn Mở Bình Luận