Chúng ta có những lúc nào bỗng dưng bật khóc vì chuyện không đâu không? Đừng ngại ngùng những lúc như vậy, vì đó chính là lúc ta quá áp lực với mọi thứ, là lúc chúng ta nhẫn nhịn quá nhiều thứ trong cuộc sống này.
Có bao giờ bạn đang nấu mà làm cháy phần trứng rồi khóc chưa. Bạn nhớ lại những ngày tháng mình được mẹ nấu cho ăn, giờ lại tự tay một mình rán trứng qua ngày. Có bao giờ bạn bị bạn bè mắng nhẹ một câu, hay thậm chí chẳng mắng đi chăng nữa, họ chỉ nói về phần nào đó khiến tim bạn bị nhạy cảm. Bạn đã thay đổi luôn cảm xúc chưa? Những lúc như vậy, là do ta đang mệt mỏi và rất cần một nơi để nghỉ ngơi. Hoặc cũng có thể là ngăn chứa nước mắt đã đầy nhưng chưa thể mở ra đấy.
Thần tượng tôi bảo rằng, sự trưởng thành không phân biệt tuổi tác. Bạn 16 tuổi, vẫn có thể trưởng thành, bạn 30 tuổi, vẫn có thể trưởng thành. Tôi nghĩ tôi đang trong quá trình lớn lên. Dẫu sao tôi cũng chẳng muốn tôi có suy nghĩ người lớn quá nhanh, như vậy thì cuộc đời sẽ không còn là màu hồng như ngày xưa nữa. Nhưng chúng ta cứ lớn mãi như vậy, làm sao mà kìm nén được. Bởi vốn dĩ thì cuộc đời này không hề có màu sắc, là do chính ta tô lên thôi.
Tôi chẳng còn đủ sự ngây ngô như ngày còn bé nữa, tôi chẳng có nổi sự dũng cảm để ngủ nướng như trước nữa. Tôi nghĩ như vậy sẽ rất tốn thời gian. Tôi chẳng thể ngủ sớm vào mỗi đêm, tôi sẽ dành thời gian đó để đọc thêm nhiều những tác phẩm hay, để học thêm cách dùng từ ngữ của các tác giả khác. Tôi biết như vậy, sức khỏe của mình sẽ không tốt, tôi biết như vậy là không yêu bản thân. Nhưng chẳng rõ vì lý do gì mà tôi chẳng thể bỏ thói quen xấu ấy.