Kết thúc chương trình, pháo hoa tan dần, tiếng ồn ào giảm xuống, thỉnh thoảng có tiếng cành lá xào xạc.
Sảnh ngoài có không ít người, ngoại trừ khách khứa còn có các ca sĩ hạng ba vừa rồi biểu diễn trên sân khấu, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Khu nghỉ dưỡng vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chưa chính thức mở cửa cho mọi người, hầu hết khách được mời không phải là người bình thường, chẳng hạn như các sếp lớn, giám đốc điều hành, hoặc thư ký, bởi vậy mọi người giao tiếp hòa bình, không lên mặt.
Gây chú ý nhất đêm nay là một ca sĩ mới, từng nổi đình nổi đám trên mạng với bài hát vui tươi, có chút nổi tiếng, cộng với khuôn mặt xinh đẹp, có cảm giác tồn tại hơn so với các ca sĩ cũ khác, giành được sự ưu ái của các ông chủ.
Sơ Xuân được hơi nóng của máy sưởi thổi một lúc lâu, nhiệt độ cơ thể mới từ từ trở lại.
Quần áo quá ít, mặc cả bộ chống rét vẫn run cầm cập.
“Quần áo của cô quá mỏng.” Tạ Tinh Lâm thử chất liệu vải của cô, “Ở bên ngoài lâu chắc chắn sẽ lạnh.”
“Không sao.” Sơ Xuân mỉm cười, “Không phải ra ngoài mỗi ngày.”
Đêm nay là ngoại lệ.
Cô bị Lê Úc kéo đi lên dẫn chương trình nửa chừng, không hồi hộp lắm, dù sao quá trình cũng không khó, nhưng vì không quen với bản thảo nên vô tình báo nhầm danh sách.
Ngoại trừ chi tiết nhỏ này, mọi thứ đều suôn sẻ. Sau khi kết thúc, Lê Úc đảm bảo với cô rằng, có thể giúp đỡ nếu cô cần.
Lê đại tiểu thư sắp nắm quyền Đằng Huy, công ty sóng gió bất an, khó có thể kiềm chế bản thân, còn nói chuyện giúp người khác, Sơ Xuân không khỏi cảm thấy buồn cười. Dường như không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói bên ngoài, thay vì nói Lê đại tiểu thư là người phụ nữ mạnh mẽ, thực tế là bởi vì nhà họ Lê không có con trai, cho nên đại tiểu thư bị ép phải kinh doanh.
Sau khi dẫn chương trình, năng lượng tiêu hao quá nhanh, Sơ Xuân hơi đói, đúng lúc này người phục vụ trong bếp mang tới một ít đồ ăn khuya và trà gừng cho ấm bụng, nhân tiện ăn nhẹ một chút.
Trong lúc ăn, hơi thở có chút ngứa, cô không khỏi hắt hơi hai cái.
Tạ Tinh Lâm ở bên cạnh chú ý nên hỏi, “Sao vậy?”
“Không sao.” Sơ Xuân lắc đầu, “Bị sặc thôi.”
“Ăn chậm một chút.”
“Ừm.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “À, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh?” Ánh mắt Tạ Tinh Lâm dừng lại trên khăn quàng cổ của cô, không khỏi buồn cười, có gì phải cảm ơn.
Quá khách sáo.
Trà gừng mới pha có vị dịu và ẩm hơn loại đã uống giữa buổi biểu diễn, thấy bên kia có người không uống được, Sơ Xuân cầm bình trà đi qua đó, thấy Lê Úc đang nói chuyện với vài ca sĩ.
“Thật xin lỗi, hôm nay làm cho mọi người đều bị lạnh, do tôi không chu đáo.” Lê Úc gật đầu với bọn họ, “Sau này sẽ không bao giờ xảy ra tình huống này.”
Các ca sĩ đều phụ họa.
Lê Úc mời bọn họ tới hát với giá không cao cũng không thấp, so với mức thù lao đó, bọn họ càng muốn tới đây để làm quen với các ông chủ lớn, nhưng hiện tại chỉ gặp người của Đằng Huy, người phụ trách của Hưng Hòa cũng không có mặt.
“Thật sự lạnh chết người.” Một nữ ca sĩ vừa thở dài vừa nói đùa, “May mà không mang lễ phục tới đây.”
Bởi vì là chương trình giải trí, không lên TV, không phát sóng trực tiếp, chỉ dành cho trong giới xem mà thôi, mặc lễ phục hay không cũng không quan trọng, tuy là thế, nhưng người ốm yếu không chịu được gió lạnh.
“Mọi người có muốn uống chút trà gừng không.”
Lúc này Sơ Xuân tới nơi, đặt bình thủy tinh đựng dung dịch màu vàng lên bàn.
Cô không quên nói lời xin lỗi khi chào hỏi, “Xin lỗi, vừa rồi tôi làm sai, khiến mọi người chê cười.”
Trong lúc dẫn chương trình, cô đã vô tình nhầm danh sách bài hát, khiến cho sự xuất hiện của bọn họ trên sân khấu bị rối loạn, người lên trước không kịp chuẩn bị tốt.
Tuy mọi người đều có kinh nghiệm, nhanh chóng bù đắp cho sai lầm này, nhưng đây là sai lầm rất nghiêm trọng đối với người dẫn chương trình, rất vô trách nhiệm.
Sơ Xuân là gương mặt mới, các ca sĩ đều không biết, nam ca sĩ thấy cô xinh đẹp, nể mặt đáp lại: “Không sao.”
Sơ Xuân nhân tiện rót một ly trà gừng.
“Tôi cảm thấy cô làm khá tốt.” Lê Úc cầm ly trà gừng, nói đùa, “Rất chuyên nghiệp, nếu có chương trình trong tương lai, tôi có thể mời cô không.”
Sơ Xuân: “Chị lại giễu cợt tôi.”
“Đâu có giễu cợt, thật lòng cảm thấy cô giỏi đó.” Giọng nói của Lê Úc thay đổi, “Cho dù tôi muốn cũng khó mời, phí lên sân khấu của cô e là còn cao hơn các minh tinh cộng lại.”
Hôm nay nếu không phải do gặp chuyện, nhất định sẽ không nhìn thấy đại tiểu thư của nhà họ Sơ lên sân khấu giúp đỡ.
Không phải Lê Úc không biết lai lịch gia đình ông ngoại của Sơ Xuân, cậu hai và cậu tư đều tham gia vào giới giải trí, một người là đạo diễn tài danh nổi tiếng, một người là ảnh đế nhận vô số giải thưởng. Chỉ với hai mối quan hệ này, ai dám tùy ý mở miệng kêu Sơ Xuân dẫn chương trình.
Tuy nhiên cô thấy dường như Sơ Xuân không cảm thấy mình quý giá, vừa rồi giúp đỡ miễn phí, còn xin lỗi mọi người vì những sai sót trong quá trình dẫn chương trình, rất lịch sự và nhẹ nhàng.
“Phí xuất hiện của người dẫn chương trình rất cao à?” Một ca sĩ tóc ngắn đột ngột lên tiếng.
Người mới hỏi là ca sĩ nổi tiếng trên mạng, vừa rồi được các ông chủ nhỏ nâng đỡ.
Nếu cô ta không nói gì, Sơ Xuân cũng quên mất ca sĩ mà mình đọc nhầm là ai.
Chính là cô ca sĩ này.
“Đương nhiên không mời nổi.” Lê Úc không nghe ra giọng điệu khinh thường của đối phương, tiếp tục đùa, “Người dẫn chương trình này là tùy duyên.”
Sơ Xuân biết mình không có tư cách lớn như vậy, nhéo tay Lê Úc, bảo cô đừng nói nữa, vừa rồi đọc nhầm danh sách trên sân khấu đã đủ khiến cô mất mặt.
Rót một ly trà gừng, Sơ Xuân đưa cho ca sĩ tóc ngắn, nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi nhầm danh sách bài hát của cô.”
Sơ Xuân và mấy ca sĩ ở đây vừa rồi cùng xuất hiện trên sân khấu, xem như có gặp mặt một lần, rót ly trà gừng xin lỗi là đúng, đáng tiếc đối phương không có ý cảm kích.
Thời buổi này, những người nổi tiếng chỉ qua một đêm chưa nếm trải những khó khăn để trở nên nổi tiếng, tâm trạng khó tránh khỏi kiêu ngạo. Ca sĩ này cảm thấy mình không nhận được sự chú ý xứng đáng vì chương trình nhầm danh sách, đã không vui trong lòng, đối mặt với thủ phạm dâng trà, cô ta trực tiếp chọn bỏ qua.
Sơ Xuân cầm ly trà bằng hai tay dễ dàng khiến người ta ngộ nhận là dâng trà, hành vi tôn trọng cơ bản này lại làm cho cô ca sĩ cảm thấy mình ở vị trí trên cao.
Ngay cả đại tiểu thư của Đằng Huy cũng lịch sự gật đầu với cô ta, huống hồ chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ, rất dễ để thị uy với Sơ Xuân.
Thấy rất lâu mà người ta không có ý nhận, Sơ Xuân hơi ngượng ngùng rút tay về.
Cô không suy nghĩ sâu xa, tưởng rằng đối phương còn đang trách cô báo sai danh sách nên không chịu nhận lời xin lỗi.
Nam ca sĩ không chịu đựng được nữa, xen vào, “Nhầm danh sách thôi mà, đâu có ảnh hưởng chuyện gì.”
“Đúng vậy.” Các nữ ca sĩ khác cũng nói vài câu, “Người ta dẫn chương trình cũng không dễ dàng chút nào.”
Bị trách móc, cô ca sĩ tóc ngắn kia không vui: “Cô ta không dễ dàng, vậy tôi dễ dàng à. Nếu cứ gặp loại người vô trách nhiệm như thế này, tôi sẽ bị người ta cười chết mất.”
Cho dù Sơ Xuân không phát hiện manh mối, Lê Úc lại nhìn thấy rõ ràng, thay vì quan tâm đến sự việc vừa rồi, cô ca sĩ này giống như muốn chơi lớn.
Cô không có kiên nhẫn để hầu hạ loại người này, nghiến răng định phát biểu thô lỗ thì cô ca sĩ kia đột nhiên bỏ đi, lúc đi ngang qua Sơ Xuân, không biết có cố ý hay không, khuỷu tay trực tiếp đụng vào ly trà trên tay.
Sơ Xuân phản ứng rất nhanh, tránh kịp thời, không để trà nóng đổ lên tay mình.
Ngay cả như vậy, giày của cô vẫn dính một ít nước trà mờ mờ.
Trên mặt đất vương vãi những mảnh ly sứ và màu nước trà.
Lêu Úc vội vàng lau giúp, kéo Sơ Xuân lên khỏi đống vụn trên mặt đất, “Cô không sao chứ?”
Sơ Xuân xua tay, cô không bị chuyện gì to tác.
Cô ca sĩ đụng cô ngoái lại nhìn, nhún vai, như thể vụ tai nạn này không liên quan gì đến cô ta, xoay người chưa đi được hai bước thì cổ áo đột nhiên bị ai đó kéo lại từ phía sau.
Không biết Tạ Tinh Lâm xuất hiện từ khi nào, trực tiếp kéo cô ta không chút thương xót, bởi vì quán tính, cô ca sĩ mang giày cao gót không ổn định được trọng lực của cơ thể, vô tình ngã ngồi xuống đất.
Tiếng vang thu hút sự chú ý của những người khác.
Ca sĩ tóc ngắn sững sờ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu muốn tấn công, nhưng phát hiện khí thế của đối phương còn dữ dội hơn cô ta.
Ngày thường Tạ Tinh Lâm không tốt tính như vậy, nhưng không biết là do có sự hiện diện của Sơ Xuân hay là các chủ doanh nghiệp xung quanh, anh không làm khó dễ quá nhiều, lạnh lùng liếc người dưới đất, “Xin lỗi.”
Hai chữ được phun ra rất cứng rắn, không phù hợp với tác phong của tiểu thiếu gia.
Thật ra anh càng thích dùng nắm đấm khi xin lỗi để giải quyết mọi việc.
“Tôi……” Cô ca sĩ nhíu mày, “Anh là ai.”
“Nếu không xin lỗi cô ấy trong vòng năm giây, cô đừng hòng tồn tại.”
Lời này không khỏi quá đáng, cô ca sĩ đứng dậy, không những không có ý xin lỗi, còn hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.
Năm giây trôi qua rất mau.
Mười giây sau cũng không nghe thấy bất cứ lời xin lỗi nào, thậm chí chẳng có lời giải thích như “không phải cố ý”.
Tạ tiểu thiếu gia không kiên nhẫn chơi đùa như vậy, quay đầu lại nhìn Sơ Xuân không bị thương, khóe mắt hơi nhướng lên, tựa như muốn nói, anh giúp cô xử lý, cô đừng quản.
“Cô ta tên gì?” Tạ Tinh Lâm hỏi Lê Úc.
Lê Úc ghét những người làm ra vẻ, cô ca sĩ này không có xuất thân, còn được dân mạng tâng bốc đến mức kiêu căng, cứ tưởng người bên ngoài đều chiều chuộng cô ta.
Vì thế cô nói thẳng tên, nhân tiện cũng đề cập đến công ty của người đó.
Tới lúc này, cô ca sĩ kia vẫn chưa biết sự nghiệp vĩ đại của mình đã bị hủy hoại.
Lê Úc gọi điện thoại, định gọi người tới đón cô ca sĩ này rời khỏi khu nghỉ dưỡng.
Tạ Tinh Lâm chắc chắn là người hấp dẫn nhất trong lòng khán giả, nhưng vì không quen nên mọi người chỉ có thể ngập ngừng đoán: “Không phải là Tạ tiểu thiếu gia đó chứ?”
“Tạ tiểu thiếu gia về nước rồi à?”
“Trở về từ lâu rồi, nghe nói là vì một cô gái.”
Bên này lặng lẽ bàn tán, không khỏi đưa đề tài càng lúc càng sâu hơn.
“Nào.” Có người cuối cùng kết luận, liếc nhìn cô ca sĩ tóc ngắn với sắc mặt tái nhợt, “Đây là chọc đến người không nên chọc, không cần tôi nói Tạ tiểu thiếu gia là kiểu gì, người ta chỉ cần búng tay là có thể chết người.”
So với Tạ nhị công tử chỉ ở trong giới kinh doanh, Tạ tiểu thiếu gia đã tham gia vào tất cả các giới, quái đản và tùy hứng, quả thực chỉ khiến người ta muốn vạch ra ranh giới cho anh để anh khỏi vượt quá.
Cô ca sĩ tóc ngắn vốn kiêu ngạo không chịu thua đã bật khóc vì câu nói này: “Tôi không biết cô ấy là bạn gái của tiểu thiếu gia……”
Làm sao cô ta biết được đó là tiểu thiếu gia của Hưng Hòa, càng không biết mối quan hệ giữa anh và Sơ Xuân, lúc bị vệ sĩ lôi đi, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống.
Lê Úc nhìn người bị đuổi đi, không khỏi cảm thán, cho dù Sơ Xuân không phải là bạn gái của Tạ tiểu thiếu gia cũng không thể xúc phạm được, người ta có nhà họ Vương đứng phía sau.
Trong giới này, người cao giẫm người thấp quá rõ ràng, phải biết lý lịch mới cúi đầu hạ mình, nếu không thì chỉ muốn ngẩng đầu cao hơn thiên nga.
Đương nhiên đây là sự chọn lọc tự nhiên bình thường, giống như cô ca sĩ tóc ngắn nổi tiếng chỉ trong một đêm, không có EQ, cho dù hôm nay không bị dọn dẹp thì sau này cũng bị dạy một bài học làm người.
–
Chín giờ tối, người ở ngoài sảnh dần dần giảm bớt, mọi người sôi nổi tản ra, trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Sau khi xem xong chương trình, Vệ Chuẩn vô cùng nhàm chán, có người bên cạnh nhưng không thể nói chuyện, vì vậy anh đi ra ngoài kiểm tra tình địch với ý định đâm anh em một nhát dao.
Kiểm tra xong trở về, anh nhìn Tạ Yến với nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh Yến, Tiểu Sơ Xuân của cậu bị bắt nạt.”
Vệ Chuẩn luôn thu hút sự chú ý với màn mở đầu như vậy, Tạ Yến không ngạc nhiên.
Nếu thật sự bị bắt nạt sẽ không dùng giọng điệu này, mà sẽ kéo anh đi.
“Thật sự bị bắt nạt.” Vệ Chuẩn thấy tổ tông không tin nên thêm mắm thêm muối, “Hình như vì báo nhầm danh sách bài hát nên mâu thuẫn với ca sĩ, tớ không biết chi tiết cụ thể, dù sao thì đã có Tinh Lâm ra tay.”
Nghe vậy, Tạ Yến hơi chú ý một chút, “Có bị thương không.”
“Ừm.” Vệ Chuẩn liếc mắt, “Bị thương có vẻ rất nghiêm trọng, xuýt nữa không thể đi đứng được……”
Lời còn chưa dứt, người bên kia đột nhiên vọt tới trước mặt.
“Làm, làm gì?” Vệ Chuẩn áy náy.
“Không phải nói bị thương hay sao.” Tạ Yến hỏi, “Đi xem một chút.”
“À, tớ lừa cậu thôi.”
“……”
Sau một hồi im lặng, Tạ Yến vỗ vai Vệ Chuẩn, sắc mặt nghiêm nghị: “Sau này đừng nói dối tớ.” Rồi trở về chỗ ngồi.
Giọng điệu nhẹ nhàng, gương mặt bình thản, lịch lãm như quý ông.
Nhưng.
Vệ Chuẩn xoa bờ vai bị vỗ rất đau, nhịn lời chửi thề định thốt ra, thầm hối hận, sẽ không bao giờ lừa tổ tông kia nữa.
“Tuy rằng không bị thương.” Vệ Chuẩn uất ức ngồi xuống đệm, “Nhưng hình như cô ấy bị cảm, tớ thấy cô ấy hắt hơi vài cái lúc rời đi.”
Mặc quá ít, ở ngoài trời lạnh quá lâu, khó tránh khỏi sẽ bị cảm lạnh.
Sở dĩ Vệ Chuẩn nói hình như là vì anh không chắc chắn, điều này chứng tỏ Tạ Tinh Lâm còn chưa biết.
Thấy Tạ Yến lấy di động ra, Vệ Chuẩn cảm thấy vui mừng như một người cha, con trai thật sự lớn rồi, cuối cùng đã thông suốt.
Nhưng giây tiếp theo, di động đã bị Tạ Yến đưa tới.
Vệ Chuẩn: “?”
Tạ Yến: “Cậu gọi đi.”
Vệ Chuẩn: “Vì sao?”
Tạ Yến liếc anh.
Vệ Chuẩn nhận di động: “Được rồi, giúp anh em thì không cần lý do.”
Nhìn Vệ Chuẩn thành thật bấm số, Tạ Yến mới nói: “Lần trước cô ấy từ chối tớ.”
Vậy thì sao.
Gọi điện thoại là sự quấy rối.
Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, không có chuyện quan trọng mà gọi điện thoại cho cô, có thể khiến cô không kiên nhẫn.
Sau khi điện thoại được kết nối, đối diện với ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa của Tạ Yến, Vệ Chuẩn chọn cách trân trọng mạng sống của mình, đổi câu “Anh Yến rất nhớ cô” thành: “Sơ Xuân, là tôi, cô đang làm gì.”
“Vệ Chuẩn? Có chuyện gì không?”
“Không có gì quan trọng, chỉ muốn tán gẫu với cô.”
Tán gẫu để xem thử cô có thật sự bị cảm lạnh hay không.
Giọng Sơ Xuân nói chuyện quả thật mang theo giọng mũi, trong lúc trò chuyện năm phút thì hắt hơi hai cái, hẳn là do cảm lạnh.
“Thật sự bị cảm rồi.” Vệ Chuẩn thở dài, “Hôm nay cô nhóc mặc ít đồ, cậu không nên đưa găng tay cho cô ấy, nên đưa một cái áo lạnh của Đông Bắc.”
Không biết tình hình có nghiêm trọng không.
Không tiện tới thăm vào ban đêm.
Nếu ở trong khách sạn, có thể chuẩn bị thuốc, nhưng cơ sở vật chất ở đây chưa hoàn thiện, Tạ Yến gọi điện thoại cho quầy lễ tân để hỏi, được báo chỉ có thuốc hạ sốt nhanh, nếu cần thuốc khác, có thể nhờ người phục vụ đi ra ngoài mua.
Tiệm thuốc đóng cửa vào ban đêm, tiệm thuốc tự phục vụ cách đó hơi xa, Tạ Yến không tin tưởng tốc độ của bọn họ nên tự mình lái xe ra ngoài.
Trở về đưa thuốc cho người phục vụ, nhờ chuyển giúp, tốt nhất thấy cô uống thuốc xong mới đi.
Năm phút sau, người phục vụ đi ra khỏi phòng Sơ Xuân.
Đã uống thuốc, nhưng người hơi bị sốt, thân nhiệt khoảng 37 độ rưỡi.
Ở nhiệt độ này không nên uống thuốc hạ sốt, nhưng nửa đêm có sốt cao hay không thì chưa chắc.
Phải có người ở đó để theo dõi sự thay đổi của nhiệt độ cơ thể.
Mười một giờ tối, Sơ Xuân ngủ say trong phòng.
Sau khi có nhiệt kế và thẻ phòng, Tạ Yến lẳng lặng canh cửa, cứ hai tiếng lại đo nhiệt độ trên trán cô. Cô nhỏ ngủ rất say, không hề nhận ra trong phòng có thêm người.
Vài giờ trước, Tạ Yến chờ ngoài sảnh, sau khi thấy cô ngủ say như heo, anh dứt khoát ở lại trong phòng, quay lưng về phía trăng rằm ngoài cửa sổ, sử dụng ánh sáng trắng xanh hắt ra từ khoảng cách giữa hai vai để nhìn cô gái ngủ say trên giường.
Cô thích nằm nghiêng, hai tay ôm gối, trán hơi chống lên, là tư thế ngủ của em bé còn đang thai nghén, nghe nói là bởi vì không có cảm giác an toàn, nhưng cô ngủ rất ngon, hơi thở đều đều, lông mi như rẻ quạt trên mí mắt, thanh thoát đáng yêu.
Bọn họ từng qua đêm trong cùng một căn phòng như thế này trước đây.
Khi ấy cô tưởng rằng bọn họ đã làm gì đó nên thường ngượng ngùng đỏ mặt mỗi khi gặp nhau.
Mấy năm cô đi xa, không phải Tạ Yến không nghĩ tới việc, nếu lúc ấy lừa cô rằng hai người đã làm, liệu cô có tiến gần anh hơn không.
Trên thực tế, anh không thể làm vậy.
Tựa như anh sẽ không lợi dụng cô khi cô say.
Lúc ấy không nghĩ nhiều, tưởng là chuyện sớm hay muộn, cô cũng còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa, đính hôn rồi kết hôn, sống với nhau cả đời.
Hiện giờ, suy nghĩ này là một thứ xa xỉ khó nắm bắt được.
Bảy giờ rưỡi sáng, người phục vụ vào quét dọn, nhân tiện hỏi Sơ Xuân, có muốn uống thuốc không.
Bên ngoài trời chưa sáng, Sơ Xuân ngủ một giấc ngon, nhưng vì bị cảm lạnh nên tinh thần không đủ, thấy ly nước và thuốc đều có, cô uống thuốc trước rồi mới ngủ tiếp.
Trong lúc vô tình, cô thấy trên bàn thủy tinh cạnh giường có một nhiệt kế, phía dưới có một tờ giấy.
Trên giấy viết nhiệt độ cơ thể.
6:00 – 37.0, 4:00 – 37.1……
“Đây là cái gì?” Sơ Xuân hỏi.
Người phục vụ xem qua rồi giải thích: “Đêm qua cô bị bệnh, Tạ tiên sinh phòng bên cạnh sợ cô sốt cao lúc nửa đêm nên qua đây canh chừng, chắc anh ấy ghi lại nhiệt độ cơ thể.”
Nhìn chữ trên giấy, Sơ Xuân không nói gì một hồi lâu.
Cô ngủ quá say, không hề phát hiện có người ở đây.
“Tạ tiên sinh chăm sóc cô rất chu đáo.” Người phục vụ khen ngợi, “Thuốc của cô uống là do anh ấy đi ra ngoài mua tối hôm qua, để mua được thuốc đông y ít tác dụng phụ, anh ấy cố ý chạy tới mấy tiệm thuốc.”
Ngoài ra còn có các vật dụng chống lạnh được đặt ở cuối giường.
Rất ân cần.
Ân cần đến mức Sơ Xuân không quen.
Trước kia Tạ Tinh Lâm đối với bạn rất tốt, nhưng không đến mức tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ những lời anh nói lần trước là nghiêm túc hay sao?
Sơ Xuân không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, đã quen với bộ dạng tùy tiện thường ngày của tiểu công tử, đột nhiên quan tâm khiến người ta nhất thời không thể tiếp nhận.
Canh chừng vào ban đêm, còn ghi lại nhiệt độ cơ thể.
Cô không bệnh đến mức như vậy.
Với cảm xúc lẫn lộn, Sơ Xuân tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tạ Yến trở lại đã 8 giờ.
Người phục vụ cho biết cô đã uống thuốc và tiếp tục ngủ.
Khi anh nhìn thấy, thật đúng là cô…… ngủ được.
Nắng sớm xuyên vào phòng, có một đống chăn mềm mại, ánh sáng dịu dàng phân tán trên mặt Sơ Xuân.
Làn da cô mịn màng và trắng nõn, có thể tưởng tượng cảm giác nhéo một chút sẽ sướng biết bao nhiêu.
Thấy cô ngủ say như vậy, ước chừng sẽ không tỉnh lại liền, Tạ Yến không dùng nhiệt kế mà trực tiếp đặt tay lên trán cô, thử nhiệt độ cơ thể.
Cơn sốt gần như rút lui.
Lúc anh chuẩn bị rút tay lại, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gái đặt lên cổ tay anh, giọng nói sáng sớm hơi khàn: “Tinh Lâm……”
Sơ Xuân từ từ gỡ bàn tay ra khỏi trán và mắt, ngước mắt nhìn, khi một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, cô nhíu mày, không hiểu sao trong lòng lại có suy nghĩ không tốt lắm.
Sau khi cô thốt ra hai chữ vừa rồi, sắc mặt Tạ Yến rõ ràng trở nên u ám.
—— Tương đương với sát thương chí mạng 1.
Anh rút tay về, coi như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Sơ Xuân lại giơ tay, nắm cổ tay anh.
Lần này, cô gọi đúng tên: “Tạ Yến.”
Tạ Yến nghe rất rõ, lúc cô gọi anh, kém thân mật hơn Tinh Lâm.
Chỉ cần anh có chút khó khăn, anh nên hất tay cô ra rồi trực tiếp rời đi, đợi cô giải thích sau, nếu không giải thích thì trò chơi của hai người sẽ kết thúc.
Nhưng bước chân của Tạ Yến cứng đờ tại chỗ, để cô tùy ý kéo tay mình.
À, không có tiền đồ.
Sơ Xuân chậm rãi ngồi dậy, hỏi đầy nghi ngờ: “Sao lại là anh?”
—— Sát thương chí mạng 2.
“Em nghĩ sao?” Giọng điệu Tạ Yến không vui, “Tạ Tinh Lâm?”
“Em không biết…… Sao anh thế này?”
Sơ Xuân sắp xếp suy nghĩ, “Người canh đêm và tặng đồ là anh à?”
Anh mím môi, coi như là mặc định, đồng thời cũng rất nặng nề.
“Xin lỗi, người phục vụ nói với em là Tạ tiên sinh canh chừng ban đêm, em tưởng là……” Sơ Xuân nhẹ nhàng giải thích.
Hơn nữa cô không biết anh cũng đang ở khu nghỉ dưỡng.
Lý giải thành Tạ Tinh Lâm là bình thường.
Giải thích xong, Sơ Xuân vẫn thấy người đàn ông trước mặt tức giận.
Rất không vui.
“Anh ——” Sơ Xuân ngập ngừng hỏi, “Giận hở?”
Tạ Yến đứng cao ngất, sắc mặt vẫn không tốt, cứng rắn phủ nhận: “Không có.”
“Thật sự không có?”
“Ừm.”
“Vậy anh, cười nha?”
“……”
Chờ mười giây, Sơ Xuân không đợi anh cười, trong lòng biết, người này chắc chắn đang tức giận.
Nghĩ lại cũng đúng, chuyện mình làm bị cô nghĩ lầm là Tạ Tinh Lâm làm, quả thật rất khó chịu.
Cô nói thầm: “Nếu là Tạ Tinh Lâm, nói là cười liền.”
—— Sát thương chí mạng 10086.
Con sói mắt trắng, còn đề cập tới Tạ Tinh Lâm.
Tạ Yến nhìn những món đồ chống lạnh mà mình kêu người phục vụ đưa ngày hôm qua, lúc này đang lẫn với khăn quàng cổ mà Tạ Tinh Lâm đưa, không hề nghi ngờ gì nữa, đêm qua anh đã may áo cưới cho người khác.
Không biết hai người có thân thiết hay không, nghĩ đã bực.
Đáng tiếc không có danh phận, đành phải nghẹn trong lòng.
Không thoải mái lắm.
Áp suất không khí trong phòng ngày càng thấp.
Sơ Xuân ngồi xếp bằng trên giường, chìm đắm trong suy nghĩ.
Có thể thấy, người này tức giận nhiều.
Bước tiếp theo, có muốn mắng cô không.
Chờ hồi lâu cũng chưa nghe những lời anh mắng, Sơ Xuân hỏi trước: “Anh không mắng em hả?”
“Mắng em cái gì?”
“Lần trước em muốn hẹn hò, anh mắng em không có đầu óc.” Sơ Xuân nói, “Còn lúc có cục u trên đầu nữa, anh nói chân tay em vụng về.”
“Thì sao?”
“Lần này……” Giọng cô nhỏ xuống, “Em bị cảm vì mặc ít quần áo, có phải anh muốn mắng em ham đẹp, hay là ngốc nghếch?”
Đã là một tiểu Sơ Xuân trưởng thành, phải học cách tìm từ hình dung cho mình.
Thấy cô như vậy, đừng nói mắng, Tạ Yến tự giác hạ thấp giọng: “Không phải.”
“Vậy anh muốn mắng cái gì?”
“Tôi không định mắng em.” Anh nói, “Tôi muốn chăm sóc em.”