Vì sao muốn đánh anh ấy.
So với câu này, điều khiến Tạ Yến nghĩ đến là giọng điệu và vẻ mặt hung hăng của cô vào lúc này.
Cô nhóc rất vô tình khi hung dữ.
Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô.
Đầu ngón tay Tạ Yến lạnh lẽo, nắm tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra, vóc dáng cao ráo của người đàn ông lúc này có vẻ cô đơn yếu ớt khi nghe đôi ba câu của cô, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Anh không có lời giải thích nào.
Thấy vậy, Tạ Tinh Lâm được lợi thế nên bày ra vẻ ngoan ngoãn, vết máu trên môi không ảnh hưởng đến gương mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, “Sơ Sơ, anh đã nói chỉ đùa giỡn thôi mà.”
Giọng điệu anh rất dễ nhận ra, anh buộc mình phải vui vẻ.
Giống như một đứa trẻ không dám nói cho cha mẹ biết khi mình bị bắt nạt, chỉ biết nhịn.
Nhưng như vậy càng làm người ta có nhiều phỏng đoán, vừa rồi có phải anh bị uất ức rất nhiều hay không.
Sơ Xuân không hỏi lại nguyên nhân của chuyện vừa rồi, cô kêu Tạ Tinh Lâm nhanh chóng đi với cô để bôi thuốc, nếu không sát trùng vết thương kịp thời sẽ bị nhiễm trùng bởi vi khuẩn.
Sau khi bọn họ rời đi, Tạ Yến dựa vào tường, nhờ bảo mẫu lấy bật lửa và hộp thuốc lá trong phòng ra.
Biết rõ tác hại của thuốc lá và tác động của khói thuốc đối với người khác, anh hiếm khi hút thuốc.
Trừ phi cảm xúc mất kiểm soát.
Màn đêm và ánh đèn đan xen, mờ ảo, những đốm lửa tàn thuốc chập chờn.
Hai điếu thuốc nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Khi bảo mẫu dọn dẹp tàn thuốc, không khỏi lên tiếng: “Tạ tiên sinh.”
Vừa rồi bọn họ đánh nhau, dì bảo mẫu nhìn thấy, vốn định tới ngăn cản, nhưng hai người căn bản không cho người khác cơ hội nhúng tay vào.
Dì tận mắt chứng kiến ai ra tay trước, và phút cuối cùng, Tạ tiểu thiếu gia đột ngột ngừng lại.
Là người ngoài cuộc, dì là một người lớn nhìn thấy toàn bộ quá trình đánh nhau của bọn trẻ.
Thấy cô Sơ sát vách trách móc và gạn hỏi, dì tưởng rằng Tạ Yến sẽ giải thích, ai ngờ……
Dì không hỏi nhiều về chuyện của chủ nhà, hơn nữa đây là việc dì không quản được, vì thế đổi ý nhắc nhở: “Cậu cũng xử lý vết thương đi chứ?”
“Không sao.”
Có lẽ do bị ám khói, giọng của người đàn ông khàn hơn bình thường.
Bên kia, sau khi Tạ Tinh Lâm đi ra, vẫn mặt dày qua bên này ở ké.
Nếu có cơ hội, chắc chắn anh sẽ chọn ở trong phòng dành cho khách của nhà Sơ Xuân. Có thể tới đây, chứng tỏ tám phần là bị Sơ Xuân đuổi đi, lại không muốn gọi người lái xe tới đón, vì thế mặt dày, chú hai này chú hai nọ.
“Anh ấy muốn ngủ ở chỗ anh tối nay.” Sơ Xuân đưa người qua giống như đưa em trai, không quên nhắc nhở, “Anh đừng bắt nạt anh ấy.”
Tạ Yến có lẽ cảm thấy quá buồn cười, quay lại sảnh không nói câu nào, Tạ Tinh Lâm không nhiều lời, lật đật đi theo, xưng hô như mọi khi.
“Chú hai.”
Ở nơi vắng người, tính tình của anh chàng công tử bị lộ.
Tạ Yến không sợ hãi hoặc quen với điều gì, cởi cà vạt và nút tay áo, bình tĩnh uống ngụm nước, coi như đứa cháu trai không tồn tại.
“Sơ Sơ bảo cháu lần sau cách xa chú một chút.” Tạ Tinh Lâm dựa vào ghế sô pha, tùy tiện ngồi xuống, “Xem ra, địa vị của chú hai ở trong lòng cô ấy đã tuột dốc không phanh.”
Gương mặt Tạ Yến vô cảm: “Ừm, cảm ơn cháu.”
Câu trả lời đầy châm biếm khiến nụ cười của Tạ Tinh Lâm càng thêm sâu, “Chú không biết vừa rồi cô ấy bôi thuốc cho cháu nhẹ nhàng biết nhường nào đâu, cháu muốn lén hôn cô ấy.”
“Cô ấy sẽ đánh cháu.”
“Vậy cũng đáng.”
Tạ Yến cười lạnh.
Anh nói vậy là nhẹ rồi.
Nếu thật sự xảy ra, có thể không chỉ là đánh người đơn giản như vậy.
Đương nhiên, đứa cháu trai này rất nhiều mưu mô, cho dù hôn, nó sẽ giải thích rằng chỉ vô tình chạm vào.
“Sinh nhật của ông nội sắp đến.” Tạ Tinh Lâm nhàn nhạt nói, “Đến lúc đó, mọi người sẽ biết cô ấy là người của cháu. Về phần chú hai, sau này chỉ có thể chúc phúc cho tụi cháu.”
Đặt cái ly xuống, Tạ Yến nhìn anh mà không cho ý kiến.
Ánh đèn ở đây lạnh và trắng, khiến thần thái của Tạ Tinh Lâm trông ảm đạm.
Tạ Tinh Lâm lại cảm thấy hài lòng về bản thân.
Anh vốn là anh chàng công tử bất cần đời, sự dịu dàng duy nhất chỉ thể hiện trước mặt người con gái anh thích, về phần người khác, còn chưa đủ tư cách.
Sự giễu cợt của đối phương không làm cho Tạ Yến dao động cảm xúc, ngược lại cười khinh thường, “Tạ Tinh Lâm, chú tưởng rằng cháu rất tự tin.”
“Có ý gì?”
“Có phải cảm thấy chú có uy hiếp quá lớn đối với cháu hay không.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Chỉ cần tóm được cơ hội là khoe ra, khuyên chú từ bỏ.”
Trên thực tế, không phải bị cô ấy đuổi đi hay sao.
Đàn ông có tự tin nên thể hiện sự quyến rũ của mình trước mặt phụ nữ, chứ không khoe khoang ở chỗ tình địch.
Tạ Tinh Lâm nói vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.
Ánh trăng sáng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Hiện tại chẳng qua anh chỉ có mặt ngoài mà thôi.
Hai người trong phòng không đánh nhau, nhưng bầu không khí không nhẹ nhàng hơn vừa rồi ở bên ngoài chút nào.
Bên ngoài, dì bảo mẫu mà Tạ Yến thuê thật sự không đành lòng, lặng lẽ ra ngoài với lý do đưa nguyên liệu nấu ăn cho Sơ Xuân, kéo cô nói vài câu.
“Cô Sơ.” Dì bảo mẫu vội vàng, “Tôi muốn nói chuyện này với cô.”
Sơ Xuân mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của bảo mẫu, hơi nghi ngờ: “Sao vậy dì?”
Biết hành vi của mình là nhiều chuyện, dì bảo mẫu không khỏi thấp giọng, “Vừa rồi Tạ tiên sinh và thiếu gia đánh nhau, không phải như cô nhìn thấy đâu.”
“Là gì vậy?”
“Thiếu gia ra tay trước.” Dì bảo mẫu nói, “Tạ tiên sinh chỉ đề phòng mà thôi.”
Trong mắt Sơ Xuân hiện lên một màu kỳ lạ, “Vậy à?”
“Tôi lừa cô chuyện này làm gì.” Dì bảo mẫu khó xử, “Tôi hiểu tính của tiên sinh, cậu ấy không thích giải thích nhiều.”
Thay vì nói không thích giải thích nhiều.
Đúng hơn choáng váng trước dáng vẻ của Sơ Xuân.
Lần đầu tiên, cô nhìn anh hung dữ như vậy.
“Tiên sinh thật ra là người rất tốt.” Dì bảo mẫu không khỏi thở dài, “Tuy rằng cậu ấy ít nói ít cười, không nói chuyện cùng chúng ta được, nhưng rất hòa nhã với người khác, chưa từng thấy cậu ấy đỏ mặt tía tai với người khác vì những chuyện vặt vãnh, chứ đừng nói là đánh người vô cớ.”
Dì bảo mẫu đã phục vụ không ít người chủ, không phải chưa từng thấy người ỷ vào tiền bạc của mình, trút sự tức giận vô cớ bên ngoài lên người bảo mẫu, xoi mói yêu cầu dọn dẹp sạch sẽ đến mức không còn chút bụi nào, hoặc là kén chọn khẩu vị thức ăn.
Tạ Yến trả lương rất cao cho dì, vốn tưởng rằng chủ nhân sẽ yêu cầu quá đáng, sẽ rất khó hầu hạ, nhưng không ngờ đơn giản và nhẹ nhàng hơn các gia đình bình thường.
Nghe xong sự thật từ dì bảo mẫu, Sơ Xuân nhất thời không biết nên đối mặt với Tạ Yến thế nào.
–
Hôm nay là sinh nhật của ông cụ Tạ, căn nhà trở nên ồn ào náo nhiệt chưa từng có.
Ngày thường ông cụ không thích những cảnh quá mức sinh động, lần này không biết là vì sinh nhật của mình, hay là muốn đối nghịch với con trai thứ hai, cho dù là ngày giỗ của vợ vẫn không ảnh hưởng đến sinh nhật của ông.
Phía trước phía sau, từ trong ra ngoài đã bắt đầu chuẩn bị từ hai tuần trước, trang trí và nghi lễ độc đáo để phù hợp với phong cách và mặt mũi của ông chủ lớn.
Danh sách khách mời đông đảo, những người bà con hầu như được mời, tụ tập dưới một mái nhà, cười nói vui vẻ.
Chạng vạng, Sơ Xuân chạy tới.
Cô không xa lạ với biệt thự nhà họ Tạ, trước đây đã tới vài lần nhưng luôn cảm thấy ảm đạm, không có hơi người, sau này Tạ Yến dọn ra khỏi nhà cũ, cô càng không thích tới.
Hiện giờ được sửa sang lại, nơi nơi tràn đầy màu sắc rực rỡ, có thể nghe thấy tiếng trẻ con cười giỡn, bầu không khí dường như không nặng nề như vậy.
Đáng tiếc thời tiết không tốt, màn đêm chưa buông xuống, trời đã mịt mờ sương mù.
Trước khi vào sảnh, Sơ Xuân nghe thấy có người bàn tán.
“Dự báo thời tiết rõ ràng nói rằng đêm nay không có mưa, sao đột nhiên có nhiều mây đen như vậy.”
“Bầu không khí đang tốt đẹp đã bị phá hỏng.”
“Nghe nói, hôm nay không chỉ là sinh nhật của ông cụ Tạ, mà còn là ngày giỗ của bà Tạ, không có gì kỳ quái khi xuất hiện hôm nay.”
Bà Tạ là mẹ của Tạ Minh và Tạ Yến.
Sinh nhật và ngày giỗ trùng hợp cùng một ngày.
Sơ Xuân không đi thẳng vào sảnh mà chờ Tạ Tinh Lâm bên ngoài.
Lúc trước đã hứa giả làm cháu dâu trước mặt ông cụ Tạ, vì vậy cô không muốn chạy lung tung.
Trời bên ngoài tối dần.
Dự báo thời tiết cho An Thành trên di động rõ ràng không có mưa, nhưng trời âm u.
Ngẩng đầu nhìn quá mỏi, Sơ Xuân rụt cổ, ánh mắt vô tình nhìn chỗ khác, hình ảnh một cặp nam nữ đang hướng về phía này đột nhiên hiện lên trước mắt cô.
Gương mặt người đàn ông quen thuộc với cô, đó là Tạ nhị công tử.
Về phần cô gái, cô không biết.
Vốn dĩ không muốn tập trung vào loại chuyện phiếm này, hai người kia lại cố tình đi về phía cô.
Sơ Xuân nhìn sang trái rồi sang phải, không nhận thấy chỗ cô đang đứng là nơi có phong thuỷ tốt, không biết vì sao hai người đi tới đây?
Đương nhiên cô giả vờ như không thấy gì, quay đầu sang một bên.
“…… Xin lỗi, tôi có bạn gái.”
Là giọng của Tạ Yến.
Thật ra cô không muốn nghe, nhưng tai cô vẫn không thể tránh được từng âm tiết của anh, thậm chí còn đoán được bộ dạng của anh lúc này.
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng toàn thân lạnh lùng xa cách.
“Xin lỗi, tôi……” Cô gái hiển nhiên không ngờ tới, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, “Tôi không biết anh đã có bạn gái, tôi tưởng anh còn độc thân.”
“Không sao.”
“Nhân tiện hỏi một chút, bạn gái của anh là ai?”
“Không tiện đâu.”
“…… Được rồi.”
Ánh mắt cô gái lộ vẻ thất vọng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cách bất an, tựa như muốn biết anh có nói dối hay không.
Cô nhân cơ hội này để bày tỏ với người đàn ông, trước khi tới đã chuẩn bị sẵn sàng, không nghe ai nói có bóng dáng của con gái bên cạnh Tạ Yến, anh luôn cô đơn một mình, vì vậy cô mới lấy hết can đảm để bày tỏ lòng mình.
Nhưng mà……
Lý do từ chối thật bất ngờ và rất xấu hổ.
Cô gái không giống các cô gái bên ngoài, dù biết đàn ông có bạn gái vẫn thích dụ dỗ lung tung, sau khi biết mình lầm thì rất lúng túng, hầu như chạy chầm chậm khi rời đi.
Ngay cả từ khoảng cách rất xa, Sơ Xuân cũng có thể cảm nhận được sự bối rối của cô ấy.
Đương nhiên, bản thân mình cũng rất xấu hổ.
Vừa rồi chỗ bọn họ nói chuyện chỉ cách cô hai ba mét, mặc dù quay lưng lại nhưng cô vẫn nghe được, Tạ Yến cũng biết cô nghe thấy.
Cô không thể giả vờ làm người qua đường.
Cảm nhận được có người đi tới từ phía sau, Sơ Xuân bất giác nghiêng người sang chỗ khác, bên cạnh là cây ngọc lan có lịch sử vài chục năm, gốc cây không đủ sức chắn cho cô, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật.
Tạ Yến đứng bên cạnh, không nói gì.
Rất phù hợp với phong cách thường ngày của anh.
Sơ Xuân không chịu được sự yên lặng, ho khan một tiếng, lơ đãng nhắc: “Anh không vào à?”
“Chưa bắt đầu.”
“Ồ.” Cô không muốn đắm chìm trong sự im lặng xấu hổ, nhìn phải nhìn trái, không ngờ vô tình nhìn thấy bóng dáng cô gái vừa rồi.
Cô gái vẫn theo dõi Tạ Yến sau khi tỏ tình thất bại, đương nhiên nhìn thấy Tạ Yến bên cạnh Sơ Xuân.
Điều này càng làm người ta xấu hổ hơn.
Sơ Xuân thu lại ánh mắt, có chút mất tự nhiên, ngẫm nghĩ, mình không hề có ý đến gần anh, hoàn toàn là do Tạ Yến tự mình tới.
“Cô gái kia đang nhìn anh.” Sơ Xuân lên tiếng.
Cô muốn nhắc nhở anh, có thể cách xa cô một chút hay không, bị người ta nhìn thấy thì không tốt lắm.
Tạ Yến nghiêng đầu, “Thì sao.”
Thì sao?
Còn thì sao gì ở đây.
Sơ Xuân lại phát hiện ánh mắt của cô gái cách đó không xa nhìn cô đặc biệt phẫn uất, trước khi rời đi còn trừng mắt với cô không cam lòng.
Ánh mắt kia rất ai oán ghen ghét.
Đây là……
Coi cô là kẻ thù tưởng tượng?
“Cô ấy coi em là tình địch.” Sơ Xuân hỏi, “Anh cố ý phải không?”
Anh cố ý tiếp cận cô, khiến cô gái hiểu lầm.
Để cho cô gái bỏ cuộc.
Hơn nữa anh còn độc thân mà nói dối rằng đã có bạn gái.
“Tôi cố ý cái gì?” Tạ Yến hỏi.
“Anh cố ý dùng em làm lá chắn.”
“Cứ coi như vậy đi.”
Thật ra cũng không hẳn là lá chắn.
Chẳng qua cô tình cờ có mặt ở đó.
Còn anh lại muốn đứng bên cạnh cô.
Anh tưởng rằng cô sẽ trốn xa một chút, thậm chí chuẩn bị để bị cô tránh, nhưng Sơ Xuân chỉ chuyển hướng, sau đó nấp sau một thân cây không to lắm.
Giống như không trốn. Có vẻ không quá bài xích vì anh đã đánh Tạ Tinh Lâm.
Vô duyên vô cớ bị làm lá chắn, tạo ra thù oán cho mình, Sơ Xuân không khỏi nhíu mày, “Anh đừng nói với em, trước đây anh từ chối con gái đều nói dối rằng anh đã có bạn gái như thế này.”
“Đúng rồi.”
“……”
Nếu không muốn nhận lời tỏ tình, trực tiếp từ chối không được sao?
Hoặc nói dối từ chối mà không làm tổn thương đến trái tim của các cô gái, cũng có thể đánh gãy suy nghĩ của bọn họ.
Có lẽ thấy Sơ Xuân nghi ngờ, Tạ Yến nhẹ giọng giải thích: “Nhưng tôi không có nói dối.”
“Ý anh là gì?”
“Trước đây tôi cho rằng mình có bạn gái.” Tạ Yến nói, “Vì vậy luôn dùng lý do này để từ chối người khác.”
Khi hôn ước của bọn họ vừa mới giao hẹn, đối mặt với sự lấy lòng của con gái, Tạ Yến bắt đầu lấy Sơ Xuân ra làm lá chắn.
Sau đó cô rời đi, đối mặt với những lời tỏ tình của người khác phái, anh vẫn nói thẳng, anh đã có hôn thê.
Lý do này được dùng thật lâu, tưởng rằng sẽ dùng đến lúc kết thúc.
Không ngờ, anh đã bị đơn phương hủy bỏ hôn ước.
Nghe anh thờ ơ nói điều này, không hiểu sao, Sơ Xuân cảm thấy lòng mình chua xót.