Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
Vệ Chuẩn thầm cảm thấy không ổn, đống thủy tinh dưới đất đã là nạn nhân, trước khi tổ tông nổi giận, anh đứng dậy kịp thời, vỗ vai người bạn và nói vài câu.
Người bạn đó là người thức thời, sau vài giây xấu hổ đã kịp thời rút lui.
Ngồi uống hai hớp rượu, Vệ Chuẩn mới bình tĩnh lại, nhìn hai cô gái cách đó không xa, thở dài, “Đừng trút giận vào cái ly. Rõ ràng là lỗi của Tạ Tinh Lâm, chuyện đã đến nước này, cậu xác định cậu là đối thủ của cháu trai?”
Tạ Tinh Lâm rất giỏi dỗ dành người khác, nếu không từ nhỏ đã không chiếm được lòng ông cụ.
Nếu so sánh, Tạ nhị công tử có tính cách thẳng thắn và bướng bỉnh, cho dù đến thời điểm quan trọng của cuộc tranh giành quyền lực, mối quan hệ với ông cụ Tạ vẫn không thể hòa hoãn, nếu ngày nào đó vô tình chọc giận, e là uổng phí công sức mấy năm nay.
Tạ Yến khép hai tay lại, ngồi ngửa mặt trên ghế sô pha rộng, không đáp lời nào, ánh mắt đắm chìm trong bầu không khí mờ mịt nhìn chằm chằm người đằng kia.
Sơ Xuân và Lộ Dao đang chơi máy hát tự động.
Gần 25 tuổi mà vẫn vui tươi như trẻ con.
Đôi khi cô cho anh ảo tưởng rằng cô chưa bao giờ thay đổi, trước sau như một, cười như gió xuân.
“Anh Yến, cậu đừng chỉ nhìn người ta, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Vệ Chuẩn lo lắng đầy mặt, trông còn quan tâm hơn đương sự, “Không nói cái khác, chuyện mà Tạ Tinh Lâm có thể làm được, cậu không phải không thể làm. Lúc nó vừa về nước, trong giới đều bàn tán về nó, nói rằng sau này nó là người thừa kế của Hưng Hòa. Bất kể chuyện này thật hay giả, danh tiếng tóm lại là bày ra ngoài. Trong tương lai các cổ đông bỏ phiếu sẽ không dễ dàng.”
Hiện giờ, trong giới lại lưu truyền mối quan hệ của cặp đôi Sơ Xuân và Tạ Tinh Lâm, theo thời gian, cho dù là giả cũng dễ dàng bị vẽ truyền thần.
Tạ Yến liếc nhìn anh, “Thì sao.”
“Đương nhiên bây giờ cậu mới học nói là quá muộn.” Vệ Chuẩn nhún vai, “Tớ cảm thấy cậu giữ người trước rồi nói sau.”
Vệ Chuẩn cảm thấy điều tồi tệ nhất là, Sơ Xuân rời khỏi An Thành một thời gian, cho dù đi đâu, Tạ Tinh Lâm cũng sẽ lấy hết can đảm đi theo. Con gái thường dễ mềm lòng, biết đâu sẽ bị sự kiên trì của Tạ Tinh Lâm làm cho cảm động, sau đó hai người ăn nhịp với nhau, trở lại An Thành kết hôn và sinh con, cổ phần trong tay ông cụ Tạ cứ thế mà giao cho bọn họ, quyền thừa kế trong tương lai không có bất cứ quan hệ gì với đứa con trai thứ hai.
Giang sơn và mỹ nhân đều bị người khác lấy mất.
Vệ Chuẩn nói đúng, tâm trạng của Tạ Yến không tránh khỏi nặng nề, nhìn cô gái được đám con trai ngắm nghía và ngưỡng mộ, anh càng thêm bực bội, vì thế đi ra ngoài hút điếu thuốc để bình tĩnh lại.
Lúc trở lại thì thấy Sơ Xuân. Cô vừa đi vệ sinh, không dùng máy sấy, hai tay vẫn còn ướt nước, vừa đi vừa rẩy, xung quanh vốn không có ai, tình cờ va vào Tạ Yến khi rẽ vào một góc cua.
Cô nhìn vết ướt trên áo sơmi của người đàn ông, khẽ nói, “Xin lỗi.”
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá, cô nhạy bén hít vào, nhìn anh nghi ngờ, “Anh hút thuốc à?”
Trong ấn tượng, anh không hút thuốc.
Từ trước tới nay bị cô bắt gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Ừm.” Tạ Yến không phủ nhận, “Ngửi được mùi?”
“Có chút mùi.”
“Xin lỗi.”
“…… Cái này, không cần xin lỗi.” Sơ Xuân hơi mất tự nhiên, sờ mũi, “Hút thuốc là tự do của anh, miễn không phải là nơi công cộng.”
Mũi cô rất thính, vì vậy dễ dàng nhận biết hơi thở trên người anh còn sót lại sau khi hút thuốc, anh ném giấy vụn cũng lái xe vòng qua vài con đường, vì vậy sẽ không để hành vi hút thuốc của mình ảnh hưởng đến người khác.
“Chẳng phải em không thích hay sao.” Tạ Yến hơi dựa vào tường, vóc dáng thẳng tắp, cúi đầu chăm chú nhìn cô, “Lần sau sẽ không để em ngửi được mùi thuốc.”
“Sao anh biết em không thích?”
“Biết từ trước.”
Khi còn đi học, một số học sinh được nghỉ sớm từ trường trung cấp dạy nghề tới chặn người ở cổng trường, nhuộm tóc vàng, mặc quần jean bó sát người, miệng ngậm điếu thuốc, vài người tụ tập hút thuốc mù mịt, át cả mùi hoa quế trồng hai bên đường.
Mỗi lần Sơ Xuân đi ngang qua bọn họ đều bịt mũi, đi ra ngoài rất xa mà vẫn còn nhíu mày, cho đến khi bước vào ô tô riêng.
Một số cô gái cảm thấy hành động hút thuốc của con trai rất ngầu, nhưng Sơ Xuân thích con trai có suy nghĩ khỏe mạnh và sạch sẽ.
Khi đó Vệ Chuẩn ham chơi, đi bar, hút thuốc, uống rượu, nhưng Tạ Yến chưa hề chạm vào thứ nào. Hỏi tại sao, anh cũng không biết, có lẽ chính anh không nghĩ về điều đó.
“Hút thuốc không tốt.” Sơ Xuân mím môi, nhẹ giọng nhắc nhở, “Sau này anh phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn.”
Cô bỏ bớt một câu —— Cho dù em không ở đây, tốt hơn hết anh cũng đừng hút thuốc.
Chưa nói ra lời, Tạ Yến vẫn nghe được ý của cô.
Mỗi tiếng nói và hành động lúc này của cô nhỏ khiến người ta khó chịu.
Ba năm trước rời đi mà không hề thông báo tiếng nào với anh.
Ba năm sau lại đi, e là cũng không định nói cho anh biết.
Lặng lẽ loại bỏ anh ra khỏi cuộc đời.
Khi đến bên anh thì nhún nhường thăm dò, khi rời đi thì hoàn toàn im lặng.
Tạ Yến rũ mắt, giọng điệu trầm thấp: “Em vẫn rời khỏi An Thành phải không?”
Cô gật đầu.
“Cùng với Tạ Tinh Lâm hay sao?”
Cô lắc đầu.
“Em sẽ ở bên nó chứ.”
Cô vẫn lắc đầu.
Ngay cả như vậy, Tạ Yến vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm.
Câu trả lời của cô quá chắc chắn.
Cô kiên quyết từ chối Tạ Tinh Lâm như vậy, cô cũng sẽ kiên quyết từ chối anh.
Thật sự không cho hai người bọn họ chút cơ hội nào.
“Vậy……” Tạ Yến tự biết mình không giữ được người như lời Vệ Chuẩn, tạm dừng một lát, “Thuận buồm xuôi gió.”
–
Ngày hôm sau, Sơ Xuân đến bệnh viện.
Bác sĩ nói Ba Sơ đang trong tình trạng nguy kịch.
Trước kia từng nói như vậy, nhưng ba Sơ vẫn chịu đựng rất lâu.
Không hiểu sao, lúc nhận được tin này, trong lòng Sơ Xuân không quá nặng trĩu nỗi buồn, cũng không nhẹ nhõm, càng không giống như những gì mong đợi trước đó, bởi vì sự ra đi của ba khiến cho Hằng Sơ thay đổi càng rõ ràng, cũng để cho cô nhanh chóng thu dọn rồi rời khỏi An Thành.
“Cô Sơ.” Gặp Sơ Xuân ở hành lang bệnh viện, thư ký của ba Sơ kính cẩn đưa một văn kiện, “Đây là tài sản thừa kế mà Sơ tiên sinh cho cô khi ông còn tỉnh táo.”
Sơ Xuân nhận lấy nó, nhìn ba Sơ nằm trên giường bệnh theo bản năng.
Nghe nói ông đã hôn mê một ngày.
Cơ hội tỉnh lại lần này rất khó, có lẽ sẽ có hồi quang phản chiếu, nhưng sinh mệnh đã đến lúc tàn, không cách nào cứu vãn.
“Sơ tiên sinh chia cho cô toàn bộ nhà cửa đứng tên ông.” Thư ký giải thích, “Về phần cổ phần ở Hằng Sơ, ông đã thu xếp ổn thỏa, toàn bộ sẽ do Trình Vãn Tĩnh tiểu thư thừa kế.”
Nghe tin này, Sơ Xuân không khỏi bất ngờ.
Thư ký dường như đã đoán trước được sự kinh ngạc của cô, tiếp tục giải thích mà không hề vội vàng: “Thật ra, không lâu sau khi cô đến, việc phân chia gia sản của tiên sinh đã sắp xếp thỏa đáng.”
“Nếu đã như vậy, vì sao lại giao quyền quản lý Hằng Sơ cho tôi?”
“Cái này…… Tôi không rõ lắm.” Thư ký thở dài, “Có lẽ Sơ tiên sinh có sắp xếp và kế hoạch riêng của mình. Cô Sơ và mẹ của cô có nhà họ Vương giúp đỡ, sau này vẫn có cuộc sống sung túc, nhưng Trình Vãn Tĩnh tiểu thư thì khác.”
“Hằng Sơ hiện tại thế này, chú cảm thấy chị ta có thể cứu được à?”
Không phải Sơ Xuân đang chất vấn điều gì.
Cô chỉ tiếc cho Hằng Sơ.
Năm đó nhà họ Sơ từng lâm vào cảnh khủng hoảng, mẹ Sơ đã ra tay giúp đỡ, cùng với ba Sơ tạo dựng lại Hằng Sơ, hiện giờ lại phân chia cho người khác.
Có phải ba Sơ quá ngây thơ hay không, thật sự cảm thấy nếu giao Hằng Sơ cho Trình Vãn Tĩnh là có thể bảo đảm cho bọn họ no cơm ấm áo?
Vốn dĩ là một con thuyền bị hỏng, Sơ Xuân ước tính, không cần nhà họ Vương ra tay, không bao lâu sau Hằng Sơ vỡ tan sẽ chìm xuống đáy biển.
“Cô Sơ đừng quá buồn.” Thư ký giải thích, “Sơ tiên sinh đứng tên rất nhiều bất động sản được đánh giá cực cao, sau này đều thuộc sở hữu của cô.”
Không phải Sơ Xuân để ý di sản bao nhiêu, cô chỉ tiếc cho Hằng Sơ.
“Bác sĩ nói khi nào ông sẽ tỉnh?” Sơ Xuân hỏi, không quan tâm đến di sản nữa.
“Cái này, không biết chừng.” Thư ký trả lời, “Tiên sinh tỉnh lại sẽ nói với chúng ta mọi việc.”
“Còn có chuyện gì nữa?”
“Tiên sinh đề nghị cô bán toàn bộ cổ phần Hằng Sơ trong tay cho Tần Tranh tiên sinh.”
Nghe thấy tên này, Sơ Xuân không khỏi sửng sốt.
Đây là ý gì?
“Hằng Sơ hiện giờ giống như một đống cát lộn xộn, rời tay kịp thời mới là lựa chọn tốt nhất.” Thư ký thấp giọng nói câu này.
Về vấn đề Hằng Sơ, Sơ Xuân phải rời khỏi An Thành để điều tra sự thật, đánh giá và dự đoán sự phát triển trong tương lai của Hằng Sơ và cấu trúc bên trong sẽ như thế nào.
Trong khu biệt thự nơi Sơ Xuân ở, đêm đầu tiên không có ánh đèn, lúc không ai về nhà, Tạ Yến đã gọi vô số cú điện thoại.
Đều không được kết nối.
Hiển thị là trạng thái tắt máy.
Chưa được bao lâu mà cô đã đi rồi sao?
Nhưng bên ngoài sân nhà cô, những chậu cây mà cô tưới nước mỗi ngày vẫn còn đó, xe cũng đậu bên ngoài, thậm chí còn quên đóng cửa sổ trên lầu, đủ các chi tiết cho thấy không phải cô rời đi.
Chẳng lẽ là thủ đoạn mới, cố ý làm người ta thiếu cảnh giác, sau đó lén lút trốn đi.
Không cần thiết như vậy chứ.
Cô chống cự anh đến mức không muốn gặp anh lần cuối?
Hẳn là không phải nguyên nhân này, cô sẽ không bài xích anh đến nỗi vậy.
Liệu có bị bắt cóc hay không?
Thay vì bắt cóc, anh hy vọng là điều trước hơn.
Các giám đốc điều hành của Hưng Hòa phát hiện, Tạ tổng luôn luôn đúng giờ, không đến trễ về sớm, lần đầu tiên biến mất không dấu vết khỏi công ty, lịch trình và cuộc họp đều bị thư ký tạm thời hoãn lại.
Còn anh lái xe đi vòng An Thành.
Chín giờ tối, trên con đường nhựa trong khu biệt thự, hàng cây hải đường hai bên nở nụ mới, ngọn đèn đường trên cao thắp sáng lên.
Sau khi Maybach hết nhiên liệu cuối cùng, dừng xe bên cạnh, Tạ Yến xuống xe, bóng dáng bị kéo dài, tâm tình cũng mờ mịt.
Lại gọi điện thoại, thông qua.
“A lô?” Giọng nói mỏng manh của Sơ Xuân ngân nga như tiếng mèo con, “Có chuyện gì vậy.”
Tạ Yến hỏi: “Em đang ở đâu.”
Sơ Xuân: “Trên đường.”
Tạ Yến: “Vì sao không nói với tôi?”
Sơ Xuân: “Tại sao phải nói với anh?”
“Em coi tôi là cái gì? Một người xa lạ có hay không cũng được hay sao.”
“…… Không phải.” Sơ Xuân cuối cùng nghe thấy gì đó không thích hợp, “Em đi công tác vì chuyện công ty. Em cần thông báo việc này cho anh hay sao? Nếu không nói là coi anh như người xa lạ à?”
Dừng một chút, cô lại nói, “Em thấy anh dứt khoát đừng làm người nữa.”
“……”
Im lặng hồi lâu, Tạ Yến: “Vậy hôm nay em đi công tác à?”
“Đúng rồi.”
“Tại sao tắt di động?”
“Tối hôm qua chơi game không chú ý pin, giờ đang trên xe taxi sạc được một lúc rồi.”
Di động vốn không có nhiều pin lắm, Sơ Xuân không cùng anh nói nhiều.
Sau khi cúp máy, tài xế taxi cười hỏi: “Bạn trai à?”
“Không phải.”
“Còn mắc cỡ nữa.” Tài xế càng cười lớn hơn, “Con gái các cô thật đúng là qua loa, di động tắt máy cả ngày, thảo nào bạn trai lo lắng.”
Tài xế cứ xác định vừa rồi cô đã trò chuyện với bạn trai, Sơ Xuân có giải thích thế nào cũng phí công, cô chỉ mỉm cười đơn giản.
“Anh ấy rất yêu cô đó.” Tài xế taxi vẫn nói nhiều, “Lần trước bà xã tôi đi ra ngoài mua đồ ăn bị mất di động, tôi gọi điện thoại không được, sợ bà ấy có chuyện nên trực tiếp đến đồn cảnh sát để báo.”
“Cường điệu đến vậy?”
“Không còn cách nào khác, tại tôi không yên tâm. Hai đứa con đều vào đại học mà bà ấy vẫn như đứa trẻ, làm người ta cứ lo lắng.”
Sơ Xuân nhìn cảnh đêm đang trôi qua nhanh chóng ngoài cửa sổ.
Cô nhớ lại, vừa rồi lúc trò chuyện, giọng điệu của Tạ Yến quả thật rất khẩn trương.
Chắc anh lo lắng cho cô.
Sau khi xuống xe, Sơ Xuân dùng di động quét mã thanh toán cho tài xế, hai tay cầm túi từ từ đi vào.
Không bao lâu sau, thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông trước mặt, cô không khỏi dừng chân.
Tạ Yến chăm chú nhìn cô, đi từng bước tới.
Sơ Xuân rõ ràng cảm giác được hơi thở nhẹ nhõm và ánh mắt bất đắc dĩ của anh khi đến bên cô.
Nhưng anh không nói gì.
Rõ ràng không làm chuyện xấu, nhưng Sơ Xuân lại có chút chột dạ khi bị anh nhìn như vậy, cô lắc di động trong tay, “Em thật sự không cố ý làm lơ điện thoại của anh, di động không có pin, anh coi nè, hiện giờ chỉ có……”
Lời còn chưa nói xong, ánh sáng trước mặt đã bị người đàn ông chặn lại, cô đành phải ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt người đàn ông ngưng trọng: “Tôi tưởng em rời đi.”
Cho rằng sẽ cắt đứt mọi liên lạc giống ba năm trước.
Lần này Sơ Xuân không đi, nhưng cô sẽ đi, cho nên căn bản không thể giải thích cho anh biết rằng anh đã hiểu lầm, anh đã nghĩ nhiều, anh đừng suy diễn quá mức.
Cô nói chậm rãi: “Hiện giờ em không đi, nhưng sau này sẽ đi.”
“Vì sao?”
“Không muốn ở lại.”
“Bởi vì không muốn gặp tôi à?” Tạ Yến dừng lại, “Hay là em muốn ra ngoài chơi, muốn tự do, thật ra cho dù chúng ta ở bên nhau……”
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh, “Là điều trước.”
Điều trước?
Cô không muốn gặp anh ư.
Là nguyên nhân này, nhưng mà, cô đã từng thích anh rõ ràng như vậy.
Tạ Yến nhíu mày, đột nhiên cảm thấy đau nhói, “Quan hệ của chúng ta trở nên thế này từ khi nào.”
Sơ Xuân lắc đầu: “…… Em không biết.”
“Tôi làm sai chỗ nào, em nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa, được không.”
“Anh không cần sửa, nguyên nhân là ở nơi em.” Sơ Xuân nói, “Em không muốn gặp anh, không phải bởi vì anh, mà là ý của em.”
“Vì sao em……”
“Trước đây em quá tự ti.” Cô lẳng lặng trình bày, “Nếu nhìn thấy con gái tỏ tình với anh, ân cần hỏi han anh, em sẽ buồn rất lâu, hơn nữa không có can đảm để nói cho người khác biết anh là của em…… Anh hiểu ý em không.”
Bởi vì không có dũng khí để cạnh tranh với người khác, anh cũng chưa cho cô tư cách để kiêu ngạo vì được cưng chiều.
Cô không muốn lập lại sai lầm tương tự, không muốn thích anh nữa.
Quá rõ ràng những ngày ấy thật sự khó khăn nhiều hơn là hạnh phúc.
Mỗi ngày từng chút từng chút một, cô yêu anh một cách cẩn thận và say đắm.
Nhưng mặc cảm tự ti đè nén cô luôn luôn tồn tại, theo thời gian, nó giống như một quả cầu tuyết băng giá, càng lăn càng lớn, sau đó những lời mà Trình Vãn Tĩnh và ba Sơ nói với cô, quả cầu tuyết đã hoàn toàn đè bẹp cô.
“Tôi biết.” Tạ Yến nhìn cô gái trước mặt, “Tôi đều biết cả, do tôi không tốt, do tôi chưa cho em cảm giác an toàn, sau này sẽ không như vậy nữa.”
—— Không có sau này.
Sơ Xuân nhắm mắt lại, cuối cùng thay thế bốn chữ kia thành ba chữ phổ biến rộng rãi nhất: “Em xin lỗi.”
Đây là từ chối anh.
Từ chối mọi thứ từ anh, kể cả tình yêu muộn màng.
Cô xoay người định rời đi, cổ tay bị người khẽ kéo, giây tiếp theo cả người bị anh ôm lại.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, đặt bàn tay to lên mái tóc dài của cô, luồn ngón tay vào tóc, cảm xúc hỗn loạn không kiềm chế được, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn quá mức, gọi nhỏ tên cô: “Tiểu Sơ Xuân.”
Câu tiếp theo càng trầm đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Nhưng chẳng phải trước đây em đã nói, sẽ chờ tôi đến năm 25 tuổi hay sao.”
Đầu ngón tay mát lạnh ôm cô cách lớp áo, rõ ràng rất gần, nhưng thật sự rất xa.
Sơ Xuân tỏ vẻ bình tĩnh: “Không đợi nữa.”
“Nhưng tôi đang đợi.” Anh ôm cô chặt hơn, “Vẫn luôn đợi, bao lâu cũng được.”