Rất tiếc, lần này cô không tới tìm anh.
Trước đây, Sơ Xuân thường để lại ấn tượng cho Tạ Yến rằng cô điên cuồng tìm anh.
Vì vậy hiện giờ vẫn theo bản năng cho rằng, cô tới đây có liên quan đến anh.
Nhìn cô gái nghiêm túc trước mặt, ánh mắt Tạ Yến tối sầm, giọng điệu không kiên nhẫn như trước: “Vậy em tới tìm ai?”
Sơ Xuân mấp máy môi: 【Vệ Chuẩn.】
“Tìm cậu ấy?”
Sơ Xuân gật đầu.
Tạ Yến nhíu mày nhìn cô chăm chú, hồi lâu mới nói: “Sau này đừng tới chỗ như thế này một mình.”
Giọng điệu rất giống người lớn dạy dỗ trẻ con.
Sơ Xuân không muốn tới, hoàn toàn là bất đắc dĩ. Không kéo dài thời gian nữa, cô dùng di động chuyển ngữ: “Anh biết Vệ Chuẩn ở đâu không?”
“Không biết.”
Sơ Xuân không cảm thấy ngạc nhiên. Vừa rồi cô tới phòng riêng đó, Tạ Yến đánh bài với những người khác ở bên trong, còn Lộ Dao nói rằng Vệ Chuẩn đang tán gái, chứng tỏ bọn họ không ở cùng chỗ.
Đi tìm từng phòng không phải là biện pháp hay, gặp phải khách tốt tính thì không sao, gặp người xấu tính thì có thể ngăn cản không cho cô rời đi. Ở đây có đủ loại đầu trâu mặt ngựa.
May thay lúc này Lộ Dao gửi tin nhắn tới, nói rằng đã tìm được người.
Lộ Dao còn có thời gian để gửi tin nhắn, chứng tỏ không phải là chuyện to tác.
Nếu cô thật sự bắt gặp gian tình, mọi chuyện sẽ không thế này.
【Tìm thấy người rồi, em đi đây.】 Sơ Xuân ra hiệu với Tạ Yến.
“Đi thôi.” Anh gật đầu, dẫn đầu đi phía trước.
Sơ Xuân ngơ ngác, anh muốn đi cùng cô hay sao.
Có anh bên cạnh, tóm lại khiến cô yên tâm, Sơ Xuân tung tăng đi tới.
Khi bọn họ bước vào, Lộ Dao đã răn đe xong.
“…… Không có lần sau, đừng để em bắt gặp lại, nếu không xử đẹp anh.”
Vệ Chuẩn đang hút thuốc lá bên trong, nói lời cũ kỹ không ngán, “Anh đâu dám, chỉ đơn thuần ca hát thôi mà.”
Đúng là chỉ ca hát, người tọc mạch đã cường điệu lên. Sở dĩ Lộ Dao không buông tha là vì cô ghen, nhìn con gái đầy phòng giống như nhìn một phòng mũ xanh.
Vệ Chuẩn ôm cô vào lòng dỗ dành, “Sau này có chuyện gì thì anh cũng báo cáo với em, được không?”
Lộ Dao: “Anh tránh ra, nhiều người đang nhìn.”
“Không sao, da mặt anh dày.”
“Còn em thì sao!!!”
Nhìn hai người tán tỉnh nhau, Sơ Xuân không rõ mình tới bắt người hay là ăn thức ăn cho chó.
Kết thúc cuộc ầm ĩ, nên giải tán thì giải tán.
Sơ Xuân đi toilet với Lộ Dao.
“Ngại ghê, đã làm phiền cậu đi cùng mình.” Lộ Dao có chút áy náy, “Nhưng mà sao Tạ Yến cũng tới.”
【Anh ấy chơi bài ở phòng khác.】 Sơ Xuân giải thích, 【Chắc lo lắng cho Vệ Chuẩn nên đi chung với mình tới đây.】
“Tạ Yến vẫn tốt hơn, anh ấy là người không thích nói chuyện với phụ nữ nhất trong giới.” Lộ Dao cảm thán.
Sơ Xuân mỉm cười, không đáp lại, cũng không biết đây có được coi là ưu điểm không.
Trước quầy rửa tay, có một cô gái với vóc dáng cao gầy mặc váy dài trắng tinh, sau khi trang điểm xong thì vội vã rời đi, chen phía trước họ, đụng Lộ Dao xuýt nữa ngã nhào.
Lộ Dao trừng mắt nhìn bóng dáng cô ta, không khỏi oán giận: “Người này bị bệnh à, cố ý đụng người ta.”
Sơ Xuân cũng thấy đối phương cố ý đụng phải, nhưng không biết vì sao, trông người đó không giống kẻ trộm.
Bước ra ngoài, họ lại gặp cô gái kia.
Chiếc váy trắng của cô ta quá bắt mắt, những người đàn ông đi ngang qua cô ta trên lối đi không khỏi ngoái lại, cô ta khẽ nâng cằm, rất tự tin vào bản thân, nhìn thản nhiên nhưng lại cố ý đi tới một nơi trong góc.
Ở đằng kia, Tạ Yến đang đợi người, vẻ mặt thiếu tập trung, không chú ý có người cố tình đi về phía anh.
Bước chân của cô gái mặc váy trắng dần dần không đều, giả vờ trùng hợp, lúc đi ngang qua anh, giày cao gót dưới chân loạng choạng.
Thân mình nhỏ nhắn của cô gái như đóa hoa mỏng manh lung lay sắp ngã, vô tình một cách cố ý đụng vào ngực Tạ Yến.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh ——
Tạ Yến nghiêng người, tránh cô ta một cách hoàn hảo.
Cô gái mặc váy trắng đập vai vào tường, đau đến nỗi cô ta hít một hơi.
Lộ Dao kéo cánh tay Sơ Xuân, “Cô gái này có kịch bản thâm độc nhỉ, muốn giả vờ đụng người ta sau đó câu đàn ông, nếu là người bình thường thì sẽ đỡ một chút, đáng tiếc cô ta tính sai nước cờ.”
Có thể thấy, để có được màn chạm trán như vậy, cô gái kia đã rất dốc lòng tính toán, cố ý vào toilet trang điểm, nhưng không ngờ đối phương là Tạ Yến, điều này khiến cô ta không khỏi nghi ngờ cuộc sống.
Một lát sau, Vệ Chuẩn ra khỏi toilet, thoáng thấy hai người trong góc, “Hai người lén lút làm gì ở chỗ đó? Không còn sớm nữa, nên về nhà thôi.”
Đã náo loạn xong, nên trở về.
Mọi người đến đây vì chuyện của anh, Vệ Chuẩn chủ động đề nghị để anh lái xe, nhưng không muốn đưa từng người về nhà, vì vậy anh đơn giản chạy xe đến một biệt thự xa hoa nào đó ở trung tâm thành phố.
Sau khi Vệ Chuẩn dẫn bọn họ vào, làm ra vẻ là một người hào phóng, “Đừng khách sáo, đêm nay mời hai cô ngủ lại đây một đêm.”
Vừa dứt lời đã bị Lộ Dao đá nhẹ, “Nhìn mặt anh kìa, đây là biệt thự của Tạ Yến, không phải là nhà của anh.”
Cú đá này là đá yêu đá thương, Vệ Chuẩn thuận theo, cười cợt nhả dính vào cô, “Của cậu ấy là của anh, đúng không, anh Yến…… Ủa?”
Vệ Chuẩn nhìn quanh phòng khách, thấy Tạ Yến đang đứng trước mặt Sơ Xuân từ khi nào chẳng ai biết, hai người ngược lại ở một mình.
Tạ Yến đưa một ly nước ấm: “Nếu em muốn về thì tôi sẽ đưa em.”
Sơ Xuân vốn đã hứa sẽ về nhà nhưng giờ đã trễ, ngại làm phiền anh đưa mình nên lắc đầu.
Cô cầm cái ly, uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt ngập ngừng.
Tạ Yến: “Có chuyện gì vậy?”
Sơ Xuân mím môi, ra hiệu: 【Có thể nhờ anh giúp em chút chuyện hay không.】
“Có gì gấp?”
Tạ Yến chỉ có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu đơn giản, Sơ Xuân không tiện diễn đạt nên dùng di động chuyển ngữ: “Anh có biết thám tử tư không?”
Tạ Yến gật đầu, “Em muốn điều tra ai?”
“Ba em.”
Sơ Xuân không thể nói cho mẹ Sơ, lại không tìm thấy người đáng tin để giúp đỡ, đành phải nhờ Tạ Yến.
Chắc anh có biết ai đó, nhưng không biết có sẵn lòng giúp hay không. Cô nghe nói, thám tử tư cao cấp rất khó mời cho dù được trả nhiều tiền, huống chi, cô không có mối quan hệ nào.
Tạ Yến không kinh ngạc, thậm chí không gạn hỏi cô vì sao phải điều tra ba Sơ, sau khi đồng ý thì hỏi thêm: “Còn có chuyện gì khác không?”
Đồng ý một cách sảng khoái, Sơ Xuân không khỏi kinh ngạc, vội lắc đầu: 【Không có.】
Sau đó ra hiệu: 【Cảm ơn.】
Tạ Yến nói nhẹ nhàng: “Đi ngủ sớm chút.”
Bởi vì câu “Đi ngủ sớm chút” của anh, Sơ Xuân ngược lại ngủ thật muộn, trong lòng chao đảo như chơi xích đu.
Trăng sáng vằng vặc, ánh sao thưa thớt, trong phòng phủ một tầng ánh sáng trắng xanh, mơ hồ như trong ảo ảnh.
Vốn dĩ ngủ không ngon giấc, Sơ Xuân bị những lời nói mớ của Lộ Dao đánh thức, không nhịn được nên xoay người đi ra ban công hóng gió.
Trên lầu có ánh sáng yếu ớt chiếu xuống.
Lúc này, Tạ Yến còn chưa ngủ hay sao.
Đã ba giờ sáng.
Chẳng lẽ không ngủ được giống cô.
Trong phòng làm việc, máy tính trên bàn ở trạng thái ngủ, đèn led hắt ánh sáng mờ.
Tạ Yến tạm thời dự một hội nghị quốc tế từ xa, có lẽ quá mệt mỏi nên đã vô thức ngủ gục trên ghế da, cánh tay để trên bàn, thoạt nhìn chỉ nghỉ ngơi một chút.
Sơ Xuân nép mình ngoài cửa, cảm nhận tim mình đập nhanh hơn, cô choáng váng đầu óc mới đến đây lúc nửa đêm để xem anh ngủ chưa.
Anh không có áo khoác trên người, cứ ngủ như vậy, không sợ bị cảm hay sao.
Sơ Xuân không đành lòng đánh thức anh, cô qua phòng khác lấy một chăn nhung, rón rén đi đến, nhẹ nhàng khoác lên người anh.
Phòng làm việc theo kiểu khúc gỗ, bố cục rộng, ít đồ, khi ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, mọi thứ trông yên ả và bình thản.
Động tác của cô nhẹ nhàng, Tạ Yến ngủ say, không ai quấy rầy ai.
Sơ Xuân đứng bên cạnh bàn, tỉ mỉ ngắm khuôn mặt đang ngủ say của anh.
Người đàn ông có hàng mày rậm, quai hàm mỏng, không biết có phải do ánh đèn chiếu hay không, đường nét gương mặt mềm mại hơn ban ngày một ít, trông bớt nghiêm nghị hơn. Sau khi tính kỹ lưỡng, hai người đã biết nhau gần mười năm, đây là lần đầu tiên Sơ Xuân nhìn anh cận cảnh.
Bất giác, Sơ Xuân cúi xuống một chút.
Sau một hồi quan sát, cô lặng lẽ nhích lại gần.
Môi của hai người cực gần, hơi nghiêng người sẽ đụng nhau.
Sơ Xuân nhắm mắt, vẫn không có can đảm như vậy, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên cằm anh.
Hôn lén thành công rồi!
Tim cô đập nhanh hơn, giống một chú chuột vừa trộm đồ ăn xong, lén lút, rõ ràng nên rời đi nhưng lại luyến tiếc.
Sơ Xuân chọn một góc thích hợp, tiếp tục quan sát cẩn thận.
Lòng thầm hối hận, vừa rồi nếu biết anh không tỉnh, đáng lẽ nên trực tiếp hôn lên môi.
Dù sao cũng đã ngủ, cô lại là hôn thê của anh, hôn một cái cũng không thành vấn đề.
Vô tình, Sơ Xuân nhìn thấy một cái hộp trong tủ sách gần cửa sổ lồi.
Đó là một hộp đựng đồ màu hồng, không lớn, khác hoàn toàn với bìa sách tinh xảo, đặc biệt bắt mắt.
Cái hộp càng nhìn càng quen mắt, Sơ Xuân chậm rãi bước tới, cuối cùng khẳng định cái hộp này là do cô đưa cho Tạ Yến lúc còn đi học.
Sơ Xuân rút ra thật cẩn thận.
Bên trong là thư tình mà cô đã viết trước đây.
OMG!
Tại sao thứ cổ xưa này còn tồn tại?
Tấm bưu thiếp màu tím Morandi, mặt trước là hình cảnh thế giới, mặt sau là chữ màu đen trên nền hoa mai, nét chữ đẹp, nội dung hiện tại xem ra hơi giả tạo.
【Lúc bé, người khác hỏi em thích cái gì nhất. Em nói, em thích búp bê nước ngoài và bánh kem. Bây giờ đã lớn, em nên thêm anh vào trước câu trả lời này.】
Nó được phổ biến trong văn học và nghệ thuật, cảm thấy viết những lời âu yếm này là một điều rất lãng mạn.
Mà hiện giờ, cô chỉ muốn giấu bức thư tình này ở chỗ không có ai.
Sơ Xuân không hề nghĩ thêm, cầm tấm bưu thiếp trong tay, căng thẳng giống như trộm vào nhà, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa tới cửa, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
“Chạy làm gì?”
Ba chữ, tựa như có chứa bản chất ma thuật làm cô dừng lại.
Sơ Xuân cúi đầu, cảm thấy từ đầu tới đuôi mình không có chỗ nào để đặt, chui xuống đất cũng không che giấu được sự xấu hổ.
Thật trùng hợp, lần đầu tiên đi trộm còn bị chủ nhân bắt được.
Cô chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Tạ Yến đã đến bên cạnh cô từ lúc nào không hay.
Trông anh không giống người mới tỉnh ngủ, ngược lại đôi mắt trong suốt như mực, nhìn cô chăm chú, “Sơ Xuân?”
Cô quay lại, cắn mô! dưới một cách mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn viết: Có chuyện gì vậy?
Ánh mắt Tạ Yến di chuyển trên người cô, cuối cùng rơi xuống mấy tấm bưu thiếp trên tay cô, đuôi mắt khẽ nhếch, “Em lấy mấy cái này làm gì?”
Anh hỏi cái này, không phải chuyện cô vừa lén hôn anh.
Sơ Xuân yên tâm, đang định mở miệng, nhận ra không dễ giải thích chuyện cô trộm bưu thiếp.
Cũng khiến cô không biết phải làm sao.
【Em……】 Sơ Xuân từ từ chuyển bưu thiếp ra sau, 【chỉ xem thôi.】
“Không thể xem ở đây à?” Tạ Yến hỏi, “Còn muốn đem ra ngoài xem?”
【Sợ bị anh phát hiện.】
“Lấy ra sẽ không bị phát hiện hay sao?”
“……”
Được rồi, cô hết đường chối cãi.
Trộm chính là trộm.
Cô thầm thừa nhận, nhưng bề ngoài không nhận.
Cô ra hiệu: 【Mấy tấm này là em viết cho anh.】
Tạ Yến cụp mắt, trông có vẻ kiên nhẫn: “Thì sao nào?”
Sơ Xuân: 【Em muốn lấy nó.】
Tạ Yến: “Vì sao?”
Sơ Xuân: “……”
Vì sao không thể lấy đồ của mình viết.
Tuy cô đã đưa cho anh, nhưng lúc đó cô không biết anh cất ở đây, càng không biết anh luôn giữ chúng.
Thật xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ.
Sơ Xuân gồng mình, chuyển ngữ để giải thích: “Em thấy thư tình có chút lỗi thời, nhìn rất buồn nôn, cho nên muốn lấy đi.”
Hành vi lấy lại thư tình không tốt lắm phải không?
Dù gì cũng là đồ đã tặng.
Nhưng những dòng chữ đó, ngay lúc này trong mắt cô trông có vẻ trẻ con.
Tạ Yến nhìn cô chăm chú, “Nếu cảm thấy những lá thư tình đó lỗi thời ——”
Thấy anh muốn mớm ý, Sơ Xuân ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong.
Anh dừng một chút mới nói: “Vậy viết lại vài lá.”
“……”
Tại sao hướng dẫn người ta như vậy?
Sơ Xuân rũ mi, trong đầu nhanh chóng tính toán xem nên viết lại vài lá thư tình hay trực tiếp giao thư tình cũ cho anh thì lời hơn, không đợi cô suy nghĩ ra, bưu thiếp trong tay đã bị anh lấy đi.
Lấy toàn bộ!
Nhìn Tạ Yến đặt về chỗ cũ, Sơ Xuân bối rối sờ trán, chuyển ngữ: “Sao anh giữ mấy thứ này lâu vậy?”
Tạ Yến không nhìn lên, “Luôn để ở đây, chưa ai đụng vào.”
“Em tưởng anh vứt rồi.”
“Lúc trước bảo mẫu cất.”
Cho dù tính tình Tạ Yến lạnh nhạt đến đâu, cũng không đến mức vứt quà người khác tặng anh trước mặt giáo viên và bạn bè, đa số là trả lại, chỉ có không trả được quà và thư của Sơ Xuân đưa. Anh không dặn, đương nhiên bảo mẫu không dám vứt lung tung, chỉ cất giữ gọn gàng ngăn nắp.
Sơ Xuân đại khái đã hiểu.
Tình cờ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh rút một tấm bưu thiếp ra xem kỹ.
Cô mở miệng muốn ngăn cản anh theo bản năng, nhưng chỉ có âm thanh khàn khàn khó nghe, đành phải im lặng, chạy nhanh tới, giơ tay ngăn anh lại.
Không thể xem ——!
Đáng tiếc cô thấp hơn anh rất nhiều, cánh tay và cổ tay càng không có sức lực, đầu ngón tay giống như đang gãi ngứa cho anh.
Tạ Yến đặt tấm bưu thiếp trở lại, hơi nhìn sang một bên, “Sao vậy?”
【Đưa cho em…… Đừng xem.】
“Vì sao không xem được, chẳng phải viết cho tôi hay sao?”
【Đưa cho em.】
Thái độ của cô cứng đờ, gương mặt đỏ bừng.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu anh xem nó sớm hơn vài năm, dù sao thì ai cũng có thời trung học.
Nhưng bây giờ mà xem…… Đặc biệt là trước mặt cô, xấu hổ không thua gì nhìn nhau trong phòng tắm trước đây.
Trước khi Sơ Xuân lấy mấy lá thư tình ra, Tạ Yến chưa từng đọc chúng.
Lúc đó có rất nhiều bạn học nữ viết lung tung cho anh, nhìn ngẫu nhiên là biết trích đoạn ở đâu đó hoặc cải biến lại, đọc những thứ này còn không bằng đi giải đề.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô nhỏ trước mặt, người không quen còn tưởng rằng cô bị cướp tiền.
Với sự hứng thú không cho xem thì càng phải xem, Tạ Yến nói: “Xem xong sẽ đưa cho em.”
Sơ Xuân không chịu, càng sợ anh đọc tại chỗ, kiễng chân, cố gắng giật thư tình từ trong tay anh ——
Trọng tâm cơ thể đột nhiên khó kiểm soát, nghiêng về phía anh.
Cảnh tượng có vẻ quen thuộc, cô gái mặc váy dài nhanh chóng hiện lên trong đầu Sơ Xuân, cô ta cũng đứng không vững, nhanh chóng bị Tạ Yến tránh ra mà chưa hề chạm vào mép quần áo của đối phương.
Sơ Xuân vô thức giơ tay lên, cố gắng nắm thứ gì đó để được hỗ trợ.
Một lực ấm áp đột nhiên từ eo truyền đến, kéo cô về phía sau.
Sơ Xuân vẫn còn sốc, thấy gần như một nửa người mình đang dựa vào cơ thể Tạ Yến.
Hai viên tròn cũng va chạm mạnh.
Bởi vì anh đưa tay đỡ cô, tấm bưu thiếp ban đầu bị vặn ở đầu ngón tay, chậm rãi rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Thời gian dường như đứng yên.
Gương mặt của Sơ Xuân kề sát khuôn ngực rộng và rắn chắc của người đàn ông.
Cô cảm nhận tim mình đập thình thịch, hơi thở tràn ngập mùi hương của gỗ tuyết tùng xen lẫn với mùi sách và mực trên cơ thể người đàn ông.
Gương mặt cô vốn đỏ ba phần, trải qua sự đụng chạm này, trông như quả cà chua.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sơ Xuân lùi lại hai bước, thắt lưng và vòng tay người đàn ông dần dần tách ra, nhưng vẫn sót lại hơi ấm, bầu không khí căng thẳng khiến hô hấp rối loạn.
Sơ Xuân nhặt tấm bưu thiếp lên, không có thời gian đọc những dòng chữ giả tạo mà mình đã từng viết, cũng không có thời gian quan tâm anh có đọc hay không, cô đặt nó lên tủ sách.
Cô yếu thế, ra hiệu: 【Vốn là viết cho anh, anh muốn đọc thì đọc đi.】
Con ngươi của cô trong suốt, tia sáng vỡ vụn khẽ động, dáng vẻ chịu thua.
Mùi hương thoang thoảng trên người cô càng làm tăng thêm bầu không khí mơ hồ của ban đêm.
“Được rồi.” Tạ Yến bình tĩnh lại, rốt cuộc vẫn theo ý cô, đặt thư tình về chỗ cũ, “Tôi sẽ không đọc.”
Sơ Xuân ngẩng đầu.
Anh thản nhiên xoa tóc cô, “Đi ngủ đi.”
Không biết có phải do sự va chạm ngoài ý muốn vừa rồi hay không, giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.
Rất hiếm khi ấm áp.