Nếu là hơn ba mươi vạn còn có thể lấy tiền từ trong nhà bù vào. Dù cho là hơn 300 vạn, cắn răng cũng bù được phần nào đó.
Vấn đề là, hơn 3000 vạn, bán nhà đi cũng bù không nổi đâu!
Giang Sách nhíu mày: “Mộng Nghiên, thế này còn nói là không có việc gì à?”
Đinh Mộng Nghiên oán thán vài tiếng: “Không phải là em sợ anh lo lắng sao, hơn nữa chuyện này có nói với anh thì cũng không có cách giải quyết, cho nên không muốn để anh biết, chỉ sợ anh vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc mới.”
Đang nói chuyện, một chiếc xe BMW màu trắng bạc dùng trước cửa nhà họ Đinh, cửa xe mở ra, một tên đàn ông trung niên đầu hói bụng to bước xuống.
Ông ta chính là Trưởng phòng bộ phận của Định Khải Sơn - Mạnh Kiến Thụ.
Nhìn thấy Mạnh Kiến Thụ đi vào nhà, Đinh Khải Sơn vội vàng bước tới đón, vừa mời Mạnh Kiến Thụ ngồi xuống vừa nôn nóng hỏi: “Trưởng phòng à, anh kiểm tra giúp tôi chưa, hơn 3000 vạn rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?”
Mạnh Kiến Thụ thở dài rất nặng nề, giọng điệu trầm thấp: “Khải Sơn, tôi nói chứ, cậu cũng là người cũ rồi, làm sao mà một chuyện chút xíu thế này cũng làm không xong thế? Đi kết toán khoản thanh toán cuối cùng cho dự án mà cậu cũng có thể gây ra một rắc rối lớn thế này.”
Định Khải Sơn xụ khuôn mặt già mà khẩn cầu: “Trưởng phòng, anh giúp tôi một chút đi, chuyện này tôi thật sự không biết tại sao lại thành thế này mà.”
Mạnh Kiến Thụ nói: “Làm sao mà cậu có thể không biết được? Tôi đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, người của bộ phận Tài vụ đã đưa ra chứng cứ rồi, khi lấy thẻ ra thì bên trong đang có 3000 vạn. Bên phía ngân hàng kia tôi cũng hỏi thăm, không có bất cứ ghi nhận chuyển khoản nào cả. 3000 vạn, không có”.
Đinh Khải Sơn quả thực muốn khóc, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Làm sao mà chuyện xui xẻo như vậy lại dính vào ông vậy hả?
Mạnh Kiến Thụ liếc mắt nhìn Đinh Khải Sơn, nói: “Khải Sơn à, nếu như số tiền này là cậu lấy vậy thì giao ra đây đi, đừng nghĩ đến việc mù quáng giở trò xấu, cậu cũng không phải là người thiếu tiền.”
Đinh Khải Sơn sốt hết cả ruột: “Trưởng phòng, anh nói vậy là có ý gì? Vốn dĩ không phải là tôi lấy tiền đi!”
“Được rồi được rồi, không phải cậu lấy, vậy thì ai lấy? Định Khải Sơn à tôi nói cậu biết, tôi cũng chỉ có thể giúp cậu giấu trong chốc lát thế này thôi, bây giờ công ty của đối phương đã đang truy hỏi khoản thanh toán cuối tại sao còn chưa qua. Nếu như ngày mai còn không đưa tiền ra, cấp trên nhất định phải điều tra.”
Mạnh Kiến Thụ hừ lạnh một tiếng: “Không phải tôi hù dọa cậu, tới ngày mai nếu cậu còn không đưa tiền ra thì chờ ngồi xổm trong từ đi.”
Định Khải Sơn mặt xảm như tro tàn.
Chuyện tới lúc này rồi ông còn có thể làm sao bây giờ?
Sau khi Giang Sách ở một bên đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, anh mở miệng nói: “Nhìn vào manh mối hiện nay, sau khi thẻ ra khỏi bộ phận Tài vụ thì vẫn có tiền, tới ngân hàng rồi thì lại không có tiền, vậy chỉ có thể là đã xảy ra vấn đề trên đường đi”
Mạnh Kiến Thụ gật đầu: “Không sai, Khải Sơn, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, trên đường có phải là đã bị người ta đánh tráo hay không? Hoặc là người của ngân hàng động tay động chân?”
Định Khải Sơn liên tục lắc đầu: “Không thể nào, sau khi tôi lấy được thẻ thì vô cùng cẩn thận, thẻ cũng không rời khỏi tầm mắt của tôi. Lúc ở ngân hàng cũng xử lý thẻ ngay trước mặt tôi, không có vấn đề gì cả.”
“Vậy thì đúng là kỳ lạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!