Giang Sách mở cửa, nhìn thấy một nhân viên phục vụ bưng khay đứng ở cửa, trên khay đặt hai bát cháo, mấy đĩa đồ ăn kèm.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Quý ông cùng anh đến nhớ ra hai vị còn chưa ăn cơm tối, vì thế đến nhà hàng ở tầng một gọi hai chén cháo và một chút đồ ăn kèm, để cho tôi đưa
lên.”
Giang Sách liếc mắt đánh giá nhân viên phục vụ một lần, hỏi: “Cậu nói... tầng một có nhà hàng?”
“Ừ, nằm ở tay trái cầu thang, quẹo vào đi thẳng là đến. Nhà hàng ở khách sạn chúng tôi còn cung cấp bữa sáng miễn phí nữa.”
“Được, tôi đã biết.”
Giang Sách vươn tay nhận lấy, sau đó đóng cửa lại, xoay người đi đến mép giường rồi để cải khay xuống.
Đinh Mộng Nghiên lập tức đứng dậy: “Đói bụng quá, nhanh cho em ăn một miếng”
Cô đưa tay muốn cầm lấy muỗng húp cháo, bị Giang Sách ngăn lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Giang Sách cười không nói, cầm lấy chiếc đũa quấy hai cái, sau đó múc một muỗng cháo đưa lên mũi ngửi.
Anh nói: “Cháo này không còn mới.”
"Ha?"
“Có mùi sắp bị thiu, hẳn là cháo còn dư lại sáng nay hoặc thậm chí là hôm qua, nấu lại lần nữa rồi đưa lên. Anh thấy là không cần ăn đâu.”
Đinh Mộng Nghiên chép miệng: “Nhưng mà em rất đói.”
Giang Sách mỉm cười nói: “Không phải vừa rồi nhân viên phục vụ nói tầng một có nhà hàng sao? Em đi xuống đó ăn là được.”
“Cũng được, nói không chừng còn có món nào đó ăn ngon, chúng ta cùng xuống đó đi.”
Giang Sách xua tay: “Anh thấy hơi đau bụng muốn đi WC, em đi xuống ăn cơm trước đi, thấy món nào ngon nhớ gọi cho anh một phần chờ lát nữa anh sẽ xuống”
“Được thôi, em sắp đói chết rồi, đi xuống ăn trước, anh nhanh lên nha.”
Đinh Mộng Nghiên mặc áo khoác vào một lần nữa, lấy chìa khóa đi xuống tầng.
Nụ cười trên mặt Giang Sách lập tức cứng lại, trong đôi mắt gần như muốn phun ra lửa.
Anh bẻ gãy cái muỗng, nhìn chằm chằm hai chén cháo đặt trên khay, lẩm bẩm nói: “Tôn Tuấn Phong, anh tự tìm chết!”
Trước khi hành động, Giang Sách đã dạy anh ta một trận, cho rằng anh ta sẽ ngoan ngoãn lại một chút.
Ai ngờ Tôn Tuấn Phong càng thêm to gan lớn mật.
Bây giờ còn dám bỏ thuốc Đinh Mộng Nghiên, đây là chuyện mà Giang Sách không thể tha thứ.
Đã chạm đến vảy ngược rồi.
Tôn Tuấn Phong, đã định trước là không thể chạy thoát!
Là Chiến thần Tu La ở Tây Cảnh, Giang Sách cũng không phải tên vũ phu chỉ biết “Đánh đấm”, về mặt điều tra cũng có thiên phú siêu phàm.
Nếu không như vậy, không biết anh đã bị người ta ám sát chết bao nhiêu lần rồi.
Vừa nhìn thấy bên trong lỗ cắm được thiết kế tinh vi, anh đã biết khách sạn này có vấn đề, mới đầu còn gần tượng khách sạn không sạch sẽ, cho đến tận khi cháo được đưa đến, Giang Sách mới hiểu rõ tất cả những chuyện này không phải người ở khách sạn làm.
Hoặc là nói, sẽ không chỉ là người của khách sạn.
Bởi vì người của khách sạn dù có to gan, thì cũng chỉ dám quay lén, làm sao có thể dám bỏ thuốc khách hàng.
Đã bỏ thuốc, mà lại còn là liều lượng lớn như vậy, thì nhất định là có mưu đồ nào khác.
Người có thể nghĩ đến chỉ có một - Tôn Tuấn Phong.
Giang Sách hơi ngửi là đã biết thuốc bị bỏ bên trong cháo là cái gì, cũng là bởi vì biết, mới có thể nổi giận như thế.
An nhấn điện thoại, gọi điện cho Song Ngư trong mười hai cung Hoàng Đạo.
Bên trong mười hai cung Hoàng Đạo, Song Ngư là một người vô cùng đặc biệt.
Chiến thần Tu La đi đâu, anh ta cũng đều đi theo đó, âm thầm làm việc giúp Giang Sách, cũng đang âm thầm bảo vệ sự an toàn của Giang Sách, trong mười hai cung Hoàng Đạo, anh ta có thân phận giống với cận vệ”.
“Song Ngư, có đó không?”
“Có”
“Mua cho tôi một thứ rồi đem đến phòng tôi”
“Cái gì?”
“Heo”
Cho dù Song Ngư có kinh nghiệm sa trường, cực kỳ hiểu biết Giang Sách thì khi nghe thấy lời của anh cũng không khỏi sửng sốt vài giây.
“Heo?”
“Không sai, cần heo mẹ, sống, không cần quá lớn. Đưa đến