Anh ta giơ tay định hất tay Giang Sách ra, kết quả là vừa duỗi tay qua đã bị Giang Sách thuận thế vặn ngược cánh tay ra sau, lúc nghe thấy một tiếng "răng rắc" thì cánh tay của Hồng Triết đã bị vặn gãy rồi.
"Ui, aa." Hiện trường phát ra tiếng la hét thảm thiết như thọc tiết heo.
Hồng Triết liên tục lùi về phía sau mấy bước, sau đó quát: "Má nó, mày dám động đến ông đây, có biết ông đây là ai không?"
Giang Sách cũng không phân bua gì thêm, chỉ đi lên đá anh ta một cú khiến anh ta nằm rạp trên đất, tiếp đó còn giẫm lên ngực anh ta rồi hỏi: "Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết anh là ai?"
Hiệu trưởng vội chạy đến khuyên can Giang Sách:"Uầy, trời mạ, anh đứng có đánh nữa mà."
"Vị này là phó tổng giám đốc của tập đoàn Ngưỡng Vấn, người đã quyên tặng cho trường chúng ta hai dãy lầu, cũng là hiệu trưởng danh dự của trường chúng ta."
"Dù thế nào anh cũng không thể đánh cậu ấy được."
Giang Sách cười lạnh nói: "Thế nào? Bởi vì quyên góp hai dãy lầu mà có thể biến đen thành trắng sao?"
"Tôi không tin con trai của anh ta ngang ngược hỗn xược ở trong trường lâu như vậy mà giáo viên các người lại không hề phát hiện ra chút nào?"
“Biết rõ con của anh ta hư hỏng mà còn bao che dung túng."
"Thậm chí lúc xảy ra chuyện còn phải bay mọi trách nhiệm của con anh ta, tất cả đều đẩy cho Cố Vĩnh Lượng gánh vác một mình."
"Hôm nay nếu không có Tiểu Vân thì tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì cả."
Mặt của hiệu trưởng Cam Đức Dương đầy vẻ lúng túng khó xử, chẳng lẽ ông ta không biết con của Hồng Triết lại ngang ngược hỗn xược sao?
Không, ông ta biết.
Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của Hồng Triết, Cam Đức Dương chỉ nghĩ thầm: Quên đi, đám trẻ cãi nhau ầmĩmột chút thì thế nào được chứ?
Thế là lại dung túng bao che lần nữa, cuối cùng làm cho mọi chuyện càng trầm trọng hơn.
Những đứa nhỏ khác trong trường đều sợ thằng quỷ nhỏ này, ngoài Nhiếp Tiểu Vân ra, nói không chừng những đứa nhỏ khác đã cam chịu không ít giày vò rồi, chỉ có một mình Cố Vĩnh Lượng dám đứng ra thế mà lại bị chỉ trích theo hướng tiêu cực.
Ha ha, đúng là vô liêm sỉ quá rồi.
Lúc này, một nữ giáo viên tuổi còn trẻ trợ cái mặt mo ra nói: "Ây dô, anh lớn tiếng như vậy làm gì? Người làm giáo viên như chúng tôi lúc nào mà chả thấy bọn trẻ đánh nhau, hơn nữa ngài Hồng Triết đây đóng góp cả dãy lầu nên cũng coi như đã cống hiến cho nhà trường, hiện tại nhận một chút quan tâm đặc biệt cũng có gì lạ đâu? Anh có bản lĩnh thì cũng đóng góp một vài dãy lầu đi, đến lúc đó chúng tôi sẽ quan tâm đặc biệt tới con của anh."
"Ha ha, bệnh của người nghèo đều như nhau, không có tiền thì lớn lỗi cái rắm gì."
Hồng Triết đứng lên, trên mặt chợt lộ ra nụ cười, đúng vậy, cho dù con của anh ta hỗn xược thì thế nào?
Nếu có bản lĩnh thì anh cũng quyên tặng dãy nhà đi.
Giang Sách thở dài một hơi: "Cũng vì tồn tại thứ rác rưởi như cô mà nghề giáo viên mới dần
trở nên mất uy tín đấy. Muốn dãy lầu đúng không? Được, tôi sẽ cho cô."
Nữ giáo viên chế giễu nói: "Thế nào? Anh cũng muốn quyên tặng dãy lầu à? Nếu thật sự có tiền thì trước hết hãy mua vài bộ quần áo mặc đi, đừng mặc đồ vỉa hè suốt như vậy."
Giang Sách cười lạnh một tiếng, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!