Đinh Trọng hung hăng vỗ bàn: "Phong Thành vi Phong Thành, ông nội đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng thích việc lớn hám công to, cứ thấy cái lợi thì bu vào, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Lần này gây ra rắc rối rồi đó! Trước đây cháu làm "thần xe" thích không?"
Ông ta thở dài nói: "Thôi kệ, Giang Sách thì cứ Giang Sách đi. Cháu gọi cậu ta qua đây, bảo cậu ta thay thế cháu đi thi đấu với Rắn Hổ Mang gì kia một lần thì tốt rồi. Nếu nó thực sự lợi hại như cháu nói thì thắng Rắn Hổ Mang hẳn là không có vấn đề. Nếu thua thì đúng lúc bảo nó cút khỏi nhà họ Đinh."
"Đi đi."
Đinh Phong Thành không nhúc nhích, đứng yên cúi đầu, không dám nói lời nào.
Đinh Trọng cau mày: "Cháu làm sao vậy? Bảo cháu đi gọi Giang Sách đến, không nghe thấy
sao?"
Đinh Phong Thành nuốt nước bọt: "Cái đó, ông nội, cháu vừa đi."
"Ồ? Vậy tại sao Giang Sách không đến?"
"Giang Sách cậu ta, cậu ta nói cháu không đủ tư cách mời cậu ta."
“Hả?” Đinh Trọng sững sờ: “Một thằng ở rể mà ngông cuồng gì chứ? Rốt cuộc nó muốn làm
gì?"
"Cậu ta muốn bảo ông đích thân đi một chuyến."
Hiện trường rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Lặng ngắt như tờ.
Bang!!!
Đinh Trọng đá vào sọt rác bên cạnh ra xa năm, sáu mét, vỏ trái cây vương vãi khắp nơi.
"Lào xược!"
“Kiêu căng!"
"To gan!"
"Giang Sách, mày là cái thá gì chứ? Chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Đinh mà thôi, dám bảo ông già này đích thân tới đó một chuyến ư?"
"Mày cũng xứng à?"
Đinh Trọng tức giận đến nỗi thở hổn hển. Đinh Phong Thành sợ tới mức chẳng dám ho he gì.
Đinh Trọng chỉ vào anh ta nói: "Mau, lập tức gọi điện thoại cho Đinh Khải Sơn ngay. Ông phải hỏi nó xem rốt cuộc đã chọn được cái thứ gì làm con rể thế này!"
"Ơ, được rồi, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú ngay lập tức ạ."
Tút tút tút...
Tút tút tút...
Cuộc gọi được kết nối.
Đinh Trọng giật lấy điện thoại, há mồm mắng to: "Khải Sơn, Giang sách nhà các anh sao lại thế này hả?"
Định Khải Sơn cố ý giả bộ ngu ngơ: "Sao vậy? Giang Sách tốt lắm mà."
"Tốt lắm? Ha ha, nó càng ngày càng ngông cuồng rồi! Anh có biết không, bây giờ nó lại còn dám bảo tôi đi mời nó "rời núi" nữa đấy!!!"
Định Khải Sơn ngáp một cái: "Thật sao? Còn có chuyện như vậy à? Tuy nhiên có câu nói như thế nào nhỉ? Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cầu cạnh người ta làm việc thì nào có kiểu chỉ tay năm ngón? Bảo ba đến thì ba cứ đến một chuyến đi."
Đinh Trọng hoàn toàn chết lặng.
Đây là thái độ của con trai nói chuyện với ba mình sao?
"Đinh Khải Sơn, anh muốn tạo phản à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!