“Trình độ y thuật của Tân Uẩn cũng khá cao, được mệnh danh là “Nữ Hoa Đà”.
Giang Sách nghe vậy lại thấy hơi bất ngờ.
Trước đây anh chỉ biết y thuật của Tân Kỳ rất cao siêu, nhưng không biết hóa ra Tân Kỳ xuất
thân từ gia đình có truyền thống y học, ba và em gái đều là người có trình độ y học vô cùng cao thâm.
“Như vậy thì càng tốt hơn nữa.” Giang Sách cầm cuốn sách lên, nói: “Nếu nhà bọn họ đã là gia đình có truyền thống y học, vậy thì nếu anh giao lại cuốn sách này cho bọn họ, nó nhất định sẽ phát huy được giá trị của mình, làm rạng danh gia đình nhà họ Tân. Tác phẩm y học mà cả đời Tân Kỳ viết nên cũng sẽ không bị mai một”.
“À đúng rồi, em còn điều tra được một chuyện nữa.” Mộc Dương Nhất nói: “Nghe nói gần đây bệnh di truyền của Tân Tử Dân phát tác, sống rất khổ sở, Tân Uẩn cũng bất lực không biết làm thế nào. Cô ấy đã gửi thiệp mời mời các bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới chỉ để chữa khỏi căn bệnh mãn tính này cho ba mình”
Giang Sách sửng sốt.
Xem ra, căn bệnh di truyền của nhà họ Tân thật sự rất quái ác.
Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu danh y mà vẫn không tìm ra phương pháp chữa trị, Tân Tử Dân và Tân Uẩn lợi hại như thế cũng không trị khỏi được căn bệnh khó chữa của mình.
Thậm chí Giang Sách còn nghĩ, nhà họ Tân trở thành một gia đình có tiếng về nghề y như vậy có lẽ là do căn bệnh quái ác này “gây” nên.
Nhà họ Tân bọn họ bao đời nay đều nghiên cứu y học, thử tìm ra cách chữa trị triệt để. Nhưng hàng trăm năm trôi qua, cuối cùng vẫn phí công vô ích.
May mà, sau đó nhà họ Tân xuất hiện một Tân Kỳ.
Giang Sách vỗ lên cuốn “Bát quái khí châm” nói: “Tân Kỳ, nỗ lực của anh sẽ không vô ích đầu. Ít nhất thì anh cũng đã tìm ra cách chữa trị căn bệnh di truyền của gia đình mình. “Gông cùm xiềng xích” đã “giam cầm” nhà họ Tân bao nhiêu năm qua, cuối cùng anh cũng tìm ra “chìa khóa” để mở rồi!”
Vào buổi tối, tại lối vào y quán Nhân Trị ở số 1182 đường Gia Hồng.
Một chiếc Lincoln màu đen đang đậu ở đó.
Giang Sách bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn y quán. Mặc dù mặt tiền không lớn lắm, nhưng lại toát ra một vẻ cổ xưa và giản dị, mộc mạc.
Đây là y quán của nhà họ Tân.
Nó đã nằm ở đây hơn trăm năm, là y quán lâu đời hàng đầu ở thành phố Giang Nam.
Trên tấm biển đề bốn chữ lớn được sơn vàng: Thánh thủ hồi sinh. Đây là sự khẳng định lớn nhất về khả năng y thuật của nhà họ Tân.
Lúc này, có không ít người đang đứng trước cửa y quán.
Trong số đám người này có không ít người đến để xem náo nhiệt, tất nhiên cũng có không ít bác sĩ muốn đến thử vận may của mình.
Vì căn bệnh di truyền tải phát nên gần đây Tân Tử Dân rất đau đớn khổ sở, sống không bằng chết.
Cộng thêm tuổi tác ông ấy đã cao, rất có khả năng sẽ vì đau đớn quá mà qua đời.
Dù Tân Uẩn đã vắt óc thử hết các phương pháp chữa trị nhưng vẫn không thể khiến xoa dịu được sự đau đớn của ba mình chứ chưa nói đến việc trị khỏi được căn bệnh quái ác này.
Đó là lẽ dĩ nhiên.
Nếu có thể trị dứt điểm thì người nhà họ Tân đã khỏi bệnh từ lâu rồi.
Trong hàng trăm năm qua, chuyện mà bao nhiêu tài năng trong giới y học không làm được thì Tân Uẩn cũng không thể làm được một cách dễ dàng.
Việc nhà họ Tân không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được.
Thế là Tân Uẩn liền "có bệnh thì vái tứ phương”, gửi thư mời cầu cứu “anh hùng” ở khắp nơi, tuyên bố với cả giới y học rằng, chỉ cần có người có có thể trị khỏi được căn bệnh di truyền này của ba cô ấy - Tân Tử Dân, cô ấy sẽ tặng cho người đó một nửa quyền nắm giữ y quán Nhân Trị - một y quán đã có tuổi đời trên trăm năm, như một món quà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!