Đó là bát ăn cơm, đồ uống còn là rượu trắng. Người bình thường đều đã ngất đi từ lâu rồi, Kỳ Dương còn có thể đứng vững thì coi như là tửu lượng khá được.
Lại nhìn Giang Sách, mặt không đỏ, thở không gấp, nhàn nhã bưng đầy ba bát rượu.
"Lại nữa sao?"
Trong lòng Kỳ Dương như có vạn câu chửi thề chạy qua, trong lòng thầm nhủ đây còn là người sao? Mà nó, quả thực chính là một con quái vật mà.
Tính toán thì Giang Sách cũng phải uống hai mươi tư bát rượu rồi, sao vẫn chưa say?
Cho dù không say thì cũng không gắng gượng được nữa chứ nhỉ?
Uống rượu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Kỳ Dương gặp kỳ phùng địch thủ, đập mạnh vào bàn, quát: "Tiếp, tiếp đi!"
Ông ta bưng bát lên muốn uống.
Kết quả bởi vì thực sự đã uống quá nhiều nên ngay cả cái bát cũng không cầm nổi.
Một tiếng "binh" vang lên, rượu tung tóe ra sàn.
Giang Sách mỉm cười: "Được rồi, đây cũng coi như là ông "uống" rồi, tôi theo hầu đến cùng."
Không phải nói nhiều, lại uống hết ba bát khác.
Lúc này, anh đã hoàn toàn chèn ép Kỳ Dương. Ông ta lỡ tay làm đổ bát rượu, đối phương cũng tán thành xem như ông ta đã uống cạn.
Ha ha, tửu lượng của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp chút nào.
Kỳ Dương còn muốn uống, nhưng lòng có dự mà lực không đủ, ngã cái "bịch" xuống đất, tứ chi chỏng vó nằm trên mặt đất, trong miệng còn nói linh tinh gì đó mà nghe không hiểu.
Cụ bà không chịu nổi nữa, phất tay một cái, bảo người ta tạm thời đưa Kỳ Dương xuống.
Quay đầu lại, bà nói với Giang Sách một cách vô cùng cảm kích: "Thần y Giang, cậu lại giúp nhà họ Kỳ chúng tôi một lần nữa rồi. Vừa không làm hại con trai thứ hai của tôi, mà còn cứu con trai cả của tôi, giải quyết thành công một nguy cơ tiềm tàng. Tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Cả ngàn lời tri ân cũng không đủ để bảo đáp đại ân đại đức của cậu."
Giang Sách ngược lại nở nụ cười không thèm để ý.
"Cụ bà không cần khách sáo, tôi chỉ khát nước nên mới muốn uống chút gì đó thôi."
"Bà không chê tôi ăn ké uống ké là được."
"Có ân hay không thì đừng nhắc tới nữa."
Cụ bà vô cùng cảm động, ngày nay những người trẻ tuổi vừa có năng lực lại vừa có phẩm đức cao thượng như Giang Sách thật sự là không còn nhiều nữa.
Thậm chí có thể nói là ngoại trừ Giang Sách, hiếm có khó tìm.
Cụ bà sống đến từng tuổi này, gặp qua vô số người, có thể nói Giang Sách là người thần bí nhất và cũng là người mạnh mẽ nhất trong số những người mà bà từng gặp.
Trước giờ bà chỉ nghĩ rằng Giang Sách chỉ giỏi về y thuật.
Nay nhìn lại thì về những phương diện khác, Giang Sách cũng không chê vào đâu được, như vậy cũng không có gì lạ khi cô gái bên cạnh kia biết điều đó là không thể mà vẫn yêu anh không ngần ngại.
Cụ bà cười vài tiếng, chọc vào lồng ngực Giang Sách.
"Cậu đỏ, thật là một tên đàn ông biết đánh cắp trái tim người khác mà."
"Nếu tôi sinh muộn năm mươi, sáu mươi năm, có lẽ cũng sẽ bị cậu mê hoặc đến nỗi không tìm thấy phương hướng."
Lời nhận xét này dẫn đến một tràng cười bộc phát tại hiện trường.
Giang Sách cúi đầu lúng túng, trong lòng thầm nhủ rằng cụ bà này quá "nghịch ngợm" rồi, còn nói năng không kiêng dè gì trước mặt nhiều người như vậy, cái gì cũng dám nói.
Tuy nhiên điều đó cũng cho thấy cụ bà là một người phụ nữ chân thành không gò bó gì.
Kỳ Chấn run rẩy đi lên, nói với vẻ biết ơn: "Lời cảm ơn đã nhiều rồi nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Thần y Giang, cậu là ân nhân cứu mạng của mẹ tôi, và cũng là ân nhân cứu mạng của tôi. Từ nay về sau, cậu có thể ra vào nhà họ Kỳ của chúng tôi tùy ý, thích gì thì cứ lấy tùy ý!".
Giang Sách lắc đầu: "Tôi toàn là dáng vẻ quê mùa, nghèo quen rồi. Đồ của các ông quá quý giá, tôi lại không có hứng thú."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!