Một trận so tài lịch sử giữa các đội bóng đến từ Milan sẽ vô cùng kịch tính, một vé còn khó kiếm chứ đừng nói. Ngay cả một gia tộc lớn như nhà họ Kỳ cũng chỉ lấy được có mười tám vé.
Tuy tấm vé này cũng không tính là mắc, nhưng ít ra nó cũng cho ta thấy được tấm lòng người đưa.
Kỳ Chấn cười ha hả: "Thành phố Milan này, ngoài sự thời thượng, hào nhoáng bên ngoài ra thì tiêu chí lớn nhất của người nơi đây chính là bóng đá. Nếu đã đến đây rồi còn không xem bóng đá, thì coi như đến cũng như không ấy mà."
Giang Sách gật gật đầu.
Đi xem bóng đá thư giãn đầu óc cũng tốt, ít ra thì vẫn khỏe hơn là việc dẫn Tô Nhàn đi mua sắm quần áo với túi xách các kiểu.
Kỳ Chấn nói: "Ngày mai cả nhà chúng tôi sẽ đi xem trận đấu cùng nhau, thần y Giang, lúc đó cậu hãy đi cùng đi, chúng tôi sẽ khiến cậu cảm nhận được thế nào là bầu không khí sôi động của thành phố bóng đá này."
“Được!”
Cụ bà thúc giục mọi người mau chóng ngồi xuống: "Bà già này đói bụng lắm rồi đấy, tới đây ngồi đi, cùng ăn cơm nào, đừng đứng trơ ra đấy nữa."
Mọi người vui vẻ ngồi xuống, hân hoan nâng cốc mời rượu nhau.
Còn Tô Nhàn thì đói sắp không chịu nổi nữa rồi, nên vừa ngồi xuống bàn cô ấy đã quét sạch toàn bộ, mặc kệ những người đang có mặt trên bàn ăn, chính thức coi bọn họ là không khí.
Giang Sách họ nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh ăn với em đâu."
Cụ bà thấy vậy thì cười ha ha: "Không sao hết không sao hết, cứ ăn thoải mái đi, bà già này lại rất thích những đứa trẻ tính tình thẳng thắn thế này, tốt lắm, rất tốt."
Sau khi uống đủ rượu, ăn no cơm, Giang Sách và Tô Nhàn đứng dậy tạm biệt mọi người.
Cụ bà lên tiếng hỏi: "Hai cô cậu hiện đang sống ở đâu?"
“Trước mắt chúng tôi đang sống ở khách sạn mà công ty du lịch sắp xếp."
“Ô? Vậy thì nó chắc hẳn cũng không phải khách sạn quả tốt đâu nhỉ, chỉ sợ ở thế sẽ có nhiều bất tiện cho hai cô cậu. Hay thế này đi, trời cũng tối rồi, không còn sớm nữa, nếu hai cô cậu không chế thì có thể ở lại nhà bà già này, không cần về khách sạn nữa."
Giang Sách vốn muốn từ chối, nhưng anh lại không nỡ cự tuyệt lòng hiếu khách của cụ bà.
Cụ bà gọi một người làm trong nhà tới, kêu anh ta dẫn Giang Sách và Tô Nhàn vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc này hai người cũng không từ chối gì nữa, đi theo sau tên người làm lên tầng sâu, tìm một gian phòng sạch sẽ rồi mở cửa bước vào.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, tên người làm lập tức rời đi ngay.
Mãi cho đến khi người làm đó ra khỏi phòng Giang Sách mới xấu hổ nhận ra một điều, đó là tên người làm kia chỉ chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng duy nhất! Như vậy cũng có nghĩa, tối hôm nay anh và Tô Nhàn phải ở chung với nhau!
Và điểm mấu chốt chính là, căn phòng này chỉ có một chiếc giường.
Giang Sách cạn lời, chẳng lẽ cụ bà đó thật sự cho rằng anh và Tô Nhàn là người yêu của nhau hay sao?
Tô Nhàn thì ngược lại với anh, cô ấy mừng thầm trong lòng, tuy nhiên trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào bất thường cả.
Cô ấy chống nạnh, ra vẻ tức giận nói: "Anh rể, giờ tính sao đây? Chắc anh cũng không định ngủ chung giường với em đâu nhỉ?"
Tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ giận dữ, nhưng thực tế nội tâm cô ấy đang gào thét, không ngừng khẩn cầu Giang Sách hãy trả lời đồng ý.
Đáng tiếc là...
Giang Sách duỗi tay với lấy một chiếc khăn trên giường, đem trải xuống nền đất.
“Đêm nay, em ngủ trên giường, anh sẽ ngủ dưới đất."
Tô Nhàn mím miệng, cảm thấy mất hứng: "Hừ, vậy thì anh cố mà giữ đúng bổn phận của
mình, đừng có làm chuyện xấu gì đấy. Nếu anh dám nhân lúc em ngủ say, sấn tới chỗ em rồi "xuống tay" thì lúc nào về nhà em sẽ nói với chị đấy!"
Giang Sách thở dài một hơi.
Cả kể có cho thêm một cái lá gan anh cũng không dám làm.
Giờ cũng không còn sớm nữa, hơn nữa hai người cũng đã mệt mỏi suốt cả ngày nay rồi. Ban đầu là ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, rồi lại đánh nhau, giờ đến uống rượu nên cũng người kiệt sức, ngựa hết hơi từ lâu rồi.
Tô Nhàn cởi áo khoác, dép lê và tất.
Bàn chân trần trụi đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Em đi tắm đây, anh không được nhìn lén đâu đấy."
Giang Sách lắc đầu cười khổ.