Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Vì vậy, anh ta hoàn toàn không coi Giang Sách ra gì. 

Anh ta bước đến trước mặt Giang Sách và câu đầu tiên mà anh ta nói chính là: “Tránh xa Mộng Nghiên ra, anh mới là đồ rác rưởi, anh không xứng đứng chung một chỗ với Mộng Nghiên” 

Ha ha. 

Vợ chồng người ta có xứng đôi vừa lứa hay không, còn cần một người ngoài chõ mõm vào hay sao? 

Giang Sách không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay Đinh Mộng Nghiên, càng dính sát vào nhau thêm thân mật. 

Hành động như vậy càng chọc giận Dương Quang hơn. 

Anh ta chỉ vào mặt Giang Sách: “Tôi không phải là người thích bạo lực, nhưng nếu anh buộc tôi phải làm điều đó thì tôi sẽ không khách sáo. Nhóc con, tôi cảnh cáo anh lần cuối, cắt xéo ra khỏi Mộng Nghiên và quỳ xuống xin lỗi vợtôi thì tôi sẽ tha thứ cho những gì anh vừa nói” 

Giang Sách không những không xin lỗi, ngược lại còn đưa tay ra quạt quạt trước mũi, sau đó quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên hỏi: “Không biết tại sao mà không khí lại đột nhiên nặng 

mùi thế nhỉ, giống như có ai đã đánh rắm trước mặt anh vậy đó. Cũng không biết họ là ai, sao lại không có đạo đức như vậy chứ.” 

Dương Quang siết chặt nắm đấm. 

“Được, tốt lắm, anh đã chọc giận tôi thành công rồi đó.” 

“Hễ ai chọc giận tôi thì chỉ có một kết cục! A... Ối.” 

Dương Quang chưa kịp dứt lời thì nhanh như chớp, bàn tay của Giang Sách đã nắm chặt nắm đấm của Dương Quang rồi anh bóp mạnh. 

Giống như là một cái máy nghiền đá nghiền nắm đấm của Dương Quang nghe răng rắc, như thể xương cốt đều tan nát. 

Giang Sách lạnh lùng hỏi: “Người chọc giận anh có kết cục là gì vậy?” 

Sao Dương Quang có thể nói nên lời được nữa chứ? 

Toàn thân đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, bị Giang Sách siết chặt tay đến mức quỳ xuống mặt đất mà kêu gào loạn xạ. 

Hạ Trí Mỹ vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy chồng mình bị đau đến mức như vậy. 

Không ngờ rằng nhìn Giang Sách ngớ ngẩn như thế mà lại có bàn tay khoẻ đến vậy. 

"Anh mau buông chồng tôi ra!” 

Hạ Trí Mỹ lao vào cắn Giang Sách, nhưng Giang Sách đã đẩy Dương Quang về phía Hạ Trí Mỹ, kết quả hai người họ đập thẳng vào nhau rồi ngã lăn quay ra đất. 

Cảnh tượng thật xấu hổ. 

Sự việc ồn ào đến mức quản lý của Ferrari bị kinh động phải vội vã chạy ra ngoài xem xét tình hình. 

Sau khi thấy vợ chồng Dương Quang đang ngã trên mặt đất, quản lý vội vàng chạy lại để đỡ họ lên và không ngừng hỏi về tình trạng thương tích như thế nào. 

Dương Quang là khách hàng lớn của họ và không thể làm mất lòng anh ta được. 

Dương Quang chỉ vào Giang Sách và nói: “Tên khốn này đánh tôi, quản lý, đuổi cổ anh ta ra ngoài cho tôi, mau!” 

Quản lý gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho bảo vệ đuổi Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên ra ngoài. 

Vài nhân viên bảo vệ đã đến bao vây Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, và theo yêu cầu của quản lý nên họ làm động tác mời họ đi khỏi. 

Giang Sách đút hai tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Sao hả, đều là khách mua xe mà lại phân biệt đối xử ?” 

Quản lý cười lớn, nhìn Giang Sách từ đầu đến chân nói: “Anh mua xe ư? Anh có biết xe ở đây bao nhiêu không? Một tháng lương của anh bao nhiêu mà cũng đòi mua xe ở đây hả?” 

Dương Quang đứng dậy, trợn mắt nhìn Giang Sách rồi bất ngờ nói: “Nếu anh ta đến đây mua xe thì cứ để anh ta vào xem đi.” 

Hả? 

Hạ Trí Mỹ và quản lý đồng thời nhìn về phía Dương Quang, không hiểu sao anh ta lại thay đổi đột ngột như thế. 

Thật ra không phải bỗng nhiên Dương Quang rủ lòng thương hại mà anh ta chỉ muốn hoàn thành việc trả thù mà thôi. 

Nếu Giang Sách cứ thế mà bỏ đi, chẳng phải vừa rồi anh ta đã bị đánh vô ích sao? 

Nhưng nếu để Giang Sách đi vào thì Dương Quang còn có cách để trừng trị anh. Tuy rằng anh ta đánh không lại Giang Sách nhưng Dương Quang tự tin có thể dùng tiền để đè chết Giang Sách. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận