Thạch Văn Bỉnh như kiêu hãnh trong gió xuân, mặt mày tươi tắn. Anh ta nửa như vô tình nửa như cố ý liếc mắt nhìn về phía Tân Uẩn trong đám đông, trong lòng thầm cười nhạo: Từ nay về sau, nhà họ Tân sẽ không còn chỗ đứng nữa rồi.
Tân Uẩn cúi đầu, quay người định rời đi.
Giang Sách tóm lấy cánh tay, giữ cô ấy lại.
“Cố định rời đi ư?”
“Ừm.”
“Đừng nôn nóng, cứ ở lại xem tình hình đã”
Tân Uẩn hơi tức giận: “Còn xem cái gì nữa? Xem bọn họ đóng kịch như nào ư? Hay là xem đám người bọn họ sỉ nhục nhà họ Tân chúng tôi?”
“Đều không phải.”
Giang Sách nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Nhiều nhất là ba mươi giây sau, kịch hay sẽ lên sàn”
Tân Uẩn cau mày, vẫn không hiểu rốt cuộc Giang Sách đang làm gì.
Ở bên kia, đám đông đang vây quanh Thạch Văn Bình tâng bốc nịnh nọt anh ta, thiếu điều gọi anh ta là bố luôn.
Còn nhà họ Tân đã trở thành hòn đá kê chân cho bọn họ.
Ai nấy đều muốn giảm một cái.
Lần này nhà họ Tân đã hoàn toàn sụp xuống rồi, e là sau này họ sẽ không còn chỗ đứng nữa.
Đúng lúc này, cũng không biết tại sao mà đứa trẻ vốn dĩ đã được chữa khỏi bệnh” kia lại đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Con trai!”
Sự thay đổi đường đột đó khiến người mẹ giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy đến xem tình hình của con trai.
Lần này không phải là diễn mà cô ta đã thật sự lo lắng, nhìn từ ánh mắt và động tác của cô ta là có thể nhìn ra nó đã khác với lúc cô ta đóng kịch.
“Con trai, con làm sao thế? Con đừng làm mẹ sợ mà, con mau tỉnh lại đi.”
Những tiếng kêu không ngừng lặp đi lặp lại, những đứa bé đó vẫn không tỉnh lại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bệnh vừa chữa khỏi lại tái phát ư?
Thạch Văn Bỉnh ngơ ngác bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong kịch bản không hề có cảnh này, bọn họ tự ý thêm vào ư?
Anh ta cắn răng bước tới chỗ đứa bé, bể nó đặt lên chiếc giường bệnh tạm thời.
Trong quá trình bế đứa bé lên, Thạch Văn Bình thì thầm: “Diễn đến đây là được rồi, không cần phải giả vờ nữa, mau đưa đứa bé này rời khỏi đây đi, số tiền mà các người đáng được nhận sẽ không thiếu phần nào đầu”
Người phụ nữ kia vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.
“Không phải, tôi không bảo nó diễn tiếp, nó thật sự bị ngất đấy, không biết bị làm sao nữa.”
Thạch Văn Bỉnh khá đau đầu.
Không có bệnh giả vờ bị bệnh, bây giờ lại biến thành thật sự có bệnh ư?
Lần này anh ta đã thật sự bắt mạch cho đứa bé, sau đó phát hiện ra mạch đập rất rối loạn, hơn nữa chân tay còn lạnh ngắt, không biết đã trúng phải bệnh gì.
Thạch Văn Bình vốn đã không giỏi chữa nội khoa, nay gặp phải tình trạng bệnh kỳ quái như vậy lại càng bất lực hơn.
Anh ta lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
“Anh có chữa được không vậy?”
Người phụ nữ kia thực sự rất sốt ruột, lúc này giả vờ bệnh thì không cần gấp, có thể từ từ kéo dài. Bây giờ đã thật sự ngã bệnh, mỗi giây mỗi phút đều có thể liên quan đến sống chết của con trai mình, cô ta không kéo dài được.
Thạch Văn Bình lúng túng ôm trán, giọng điệu đầy ngại ngùng: “Thật xin lỗi, tôi không chẩn đoán được bệnh.”
Đám đông đang có mặt ở đó lập tức trở nên xôn xao.
Xem ra đứa trẻ thật sự sắp mất mạng rồi.
Khó khăn lắm Thạch Văn Bỉnh mới cứu chữa được, bây giờ lại bất tỉnh nhân sự, xem ra bệnh. tình của nó không thể chữa trị được nữa rồi.
Thạch Khoan nhíu mày bước tới.
“Con tránh ra đi, để ba xem nào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!