Trong nhà, Giang Sách đang ngồi trên ghế sa lon xem TV.
“Về rồi à?”
“Ừm.”
Giang Sách bước tới, cầm túi xách và áo khoác giúp Đinh Mộng Nghiên, chờ sau khi cô ngồi xuống ghế, kịp thời rót một ly nước ấm đưa tới trước mặt.
“Sao trễ vậy rồi mới về?” Giang Sách vươn tay nắm đôi chân thon dài của Đinh Mộng Nghiên lên, đặt lên đùi mình, sau đó xoa bóp huyệt đạo giúp cô thả lỏng cơ thể.
Đinh Mộng Nghiên uống một ngụm nước, rồi cười khổ lắc đầu.
“Dạo này để thúc đẩy tiến trình xây dựng nên trong nhà mở rất nhiều cuộc họp, làm em thấy hơi mệt.”
“Đúng rồi, em đã nói chuyện của anh cho ông nội rồi.”
Giang Sách mỉm cười lắc đầu: “Ông cụ chắc chắn không chịu, đúng không?”
“Không, ông nội đồng ý rồi.”
“Đồng ý?”
“Ừ, chỉ là… hầy.”
Đinh Mộng Nghiên cũng không biết phải nói thế nào, bèn lấy luôn tờ danh sách ra, đặt lên
bàn.
“Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng ý của ông là, ông muốn cải tạo tiểu khu Đế Hào thành khu nghĩa trang.”
“Trong tiểu khu có tổng cộng ba mươi hộ gia đình đang sinh sống.”
“Nhiệm vụ của em là phải thuyết phục bọn họ phối hợp với công tác bên mình, có vậy ông nội mới bằng lòng trao quyền phá dỡ và cải tạo lại.”
Nhiệm vụ nghe có chút khó khăn đầy.
Giang Sách lẳng lặng cầm danh sách lên, quét mặt nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Mới đọc thấy ba bốn cái tên bên trên, anh lập tức hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
Bởi vì thân phận và địa vị của ba bốn người này đều thuộc dạng hiển hách!
Lướt xuống mấy hàng nữa, hình như người nào cũng có điểm khiến Giang Sách phải chú ý. Mà người có thể thu hút sự chú ý của Giang Sách, tất nhiên không phải người thường.
Không phú thì cũng quý.
Giang Sách thả danh sách xuống bàn, trong lòng nhen nhóm lửa giận.
Khó trách ông cụ lại có lòng tốt” đồng ý giúp đỡ Giang Sách, thì ra không phải thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm, mà chỉ là muốn nhân cơ hội này trả đũa mà thôi.
Ông ta rõ ràng là muốn đẩy Đinh Mộng Nghiên vào hố lửa!
Không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhìn nét mệt mỏi trên mặt Đinh Mộng Nghiên là đủ để nhận ra manh mối rồi.
Nhất định Đinh Mộng Nghiên biết rất rõ chuyện này nguy hiểm cỡ nào, cũng biết thân phận và địa vị của mấy ông lớn này không hề đơn giản.
Dưới tình huống dù biết rõ mọi chuyện, nhưng cô vẫn không hề chùn bước mà dứt khoát đồng ý với yêu cầu của ông cụ, thế thì chỉ còn lại một khả năng: cô thật sự rất muốn giúp đỡ Giang Sách.
Hay nói đúng hơn là, cô thật sự yêu Giang Sách rất nhiều.
Có một người vợ như này, anh còn cầu mong gì hơn nữa chứ?
Biểu cảm của Giang Sách vẫn bình tĩnh như cũ, ở thời điểm này thì càng phải bình tĩnh hơn cả bình thường, bởi nếu ngay cả anh cũng luống cuống cả lên, chẳng phải Đinh Mộng Nghiên sẽ càng thêm hoảng sợ ư?
Anh mỉm cười, từ tốn nói: “Mộng Nghiên, em định khi nào thì bắt tay hành động?”
“Ừm… chắc cỡ ngày mốt. Em định dành trọn ngày mai để suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị một vài “lời hay” cũng như quà tặng rồi mới bắt đầu liên hệ với người ta.”
“Được.”
Sau vài giây im lặng, Giang Sách an ủi: “Mộng Nghiên, em cứ yên tâm, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên vô cùng chua xót.
Chắc chắn sẽ ổn thôi?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!