Vừa ăn, Đinh Mộng Nghiên lại nghĩ đến những chuyện cô sẽ diễn thuyết cho ngày mai mà hoảng sợ.
“Lại nghĩ đến chuyện ngày mai à?”
Giang Sách nắm lấy tay cô: “Đừng lo lắng, nhất định em sẽ thắng.”
“Ôi, anh không cần phải nói những lời an ủi em đâu.”
“Không phải anh đang an ủi em, mà là sự thật. Bồ tát nói với anh rằng ngày mai em sẽ thành. công.”
“Bồ tát?” Đinh Mộng Nghiên quay đầu lại nhìn bức tượng bồ tát mình mới mời về nhà, khó
hiểu hỏi: “Làm sao bồ tát lại có thể nói cho anh biết điều này chứ?
Giang Sách nói: “Anh vừa mới ước nguyện với bồ tát rằng hy vọng sẽ phù hộ cho em ngày mai đại thắng trở về, em đoán xem thế nào?”
“Thế nào?”
Giang Sách chỉ vào tay bồ tát: “Bồ tát ra dấu OK với anh, đó không phải là đã đồng ý với anh sao?”
“OK?”
Đinh Mộng Nghiên liếc mắt nhìn điệu bộ của bồ tát, cô bật cười, vươn tay gõ nhẹ vào đầu Giang Sách: “Được lắm Giang Sách, cả ngày nói huơu nói vượn, đó mà là OK à?”
Sáng hôm sau, Đinh Mộng Nghiên rửa mặt chải tóc xong và mặc một bộ vest đen công sở vào, trong sạch sẽ nhẹ nhàng và khoan khoái.
Cô lái xe đến tiểu khu Đế Hào, sau khi được nhân viên bảo vệ xác minh mới được đi vào.
Tòa nhà 28, nhà của Quan Chí Toàn.
Đinh Mộng Nghiên vừa bước tới cửa, còn chưa kịp bấm chuông thì quản gia đã đi tới và mở cửa.
“Cô Định phải không?”
“Dạ.”
“Ông chủ của chúng tôi đã đợi rất lâu rồi, mời vào ạ?
Đinh Mộng Nghiên đi theo quản gia đến phòng khách ngồi xuống, quản gia bưng một tách trà lên.
Đinh Mộng Nghiên làm gì còn tâm tư để uống trà chứ, tim cô đập rất nhanh, cứ mãi lo lắng không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Liệu sau khi Quan Chí Toàn nghe xong sẽ tức giận chứ?
Có lẽ sẽ tức giận.
Nếu đối phương tức giận thì phải nói như thế nào đây?
Đinh Mộng Nghiên âm thầm tự tưởng tượng ra mọi tình huống có thể xảy ra, cho dù như vậy, cô vẫn không chắc sẽ thuyết phục được đối phương.
Một lúc sau, Quan Chí Toàn đi ra.
Hoàn toàn khác với những gì Đinh Mạnh Uyển tưởng tượng, cô vốn tưởng rằng Quan Chí Toàn sẽ rất tức giận và lạnh nhạt, dù sao từ miệng những người đến thương lượng của nhà họ Đinh trước đây đều cho rằng người đàn ông này rất khó đối phó.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác.
Quan Chí Toàn cười lớn đi ra, nói với vẻ áy náy: “Thành thật xin lỗi, tôi dậy sớm rồi nhưng lại ngủ quên mất, để cô phải đợi lâu.”
Khách sáo như vậy à?
Đinh Mộng Nghiên tự nheo chính mình, cảm giác như đang mơ vậy.
Cô nói: “Ông Quan, có lẽ ông cũng đã biết mục đích lần này tôi đến đây là gì, tôi muốn..”
Quan Chí Toàn giơ tay ra hiệu không cần phải nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!