Khi ba người Đinh Trọng đang dương dương tự đắc, khi Đinh Mộng Nghiên đang rất tức giận không biết làm gì thì những tiếng bước chân giòn giã vang lên.
Sau đó, người đàn ông mà Đinh Trọng ghét nhất đã xuất hiện.
Giang Sách!
Anh đứng bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh không bao giờ thay đổi, anh nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang lạnh run của Đinh Mộng Nghiên.
“Chào buổi sáng, ông nội.”
Đinh Trọng hừ giọng: “Đã hơn mười giờ, hết sáng rồi.”
Giang Sách mỉm cười và nói một câu khiến tất cả mọi người có mặt rất khó hiểu.
“Ông nội, cám ơn ông đã vì chuyện của em trai tôi mà vất vả rồi, còn chuẩn bị cho hai miếng đất để quy hoạch nghĩa trang nữa.”
Hai miếng?
Mọi người nhìn nhau, rất khó hiểu.
Đinh Phong Thành cười khẩy: “Giang Sách, cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?”
“Không phải sao?” Giang Sách giả vờ khó hiểu nói: “Tiểu khu Đế Hào sẽ quy hoạch thành khu nghĩa trang thì không nói làm gì, còn đặc biệt phát cho thêm một miếng đất nữa, này không phải hai miếng thì là gì?”
Đinh Trọng bật cười lớn.
“Giang Sách, đầu óc của cậu chứa bã đậu hay sao vậy?”
“Đó là hai miếng đất à?”
“Đó là sử dụng khu đất ở phía sau thay vì sử dụng đất của tiểu khu Đế Hào, hiểu không?”
Giang Sách nhíu nhíu mày: “Nhưng đó không phải là những gì ghi trong bản đề xuất dự án. Khi các chủ hộ của tiểu khu Đế Hào ký tên, tất cả đều đồng ý sử dụng miếng đất đó làm khu quy hoạch nghĩa trang. Ông tự ý thay đổi nội dung của bản đề xuất dự án mà không làm theo kế hoạch, liệu mọi người có bằng lòng không?”
Ha ha.
Tất nhiên, Đinh Trọng đã nghĩ đến điều này.
Trong trường hợp bình thường, ai cũng phải thực hiện theo những gì đã ghi trong bản đề xuất chứ không thể tùy tiện thay đổi nó sau khi người khác đã ký tên.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này là muốn cải tạo nhà cũ của người ta thành khu nghĩa trang.
Bây giờ thay đổi kế hoạch, hủy bỏ kế hoạch cải tạo thành nghĩa trang và biến nó thành một công viên xinh đẹp.
Đây là một chuyện tốt cho các chủ hộ.
Chuyện tốt như vậy, tại sao không đồng ý?
Ai lại muốn ngôi nhà cũ của mình bị biến thành một ngôi nhà mồ chứ? Trừ khi bộ não của những người đó cũng chứa bã đậu như của Giang Sách.
Đinh Trọng lạnh lùng nói: “Chuyện này cậu không cần phải quan tâm đến làm gì?
Giang Sách nhún vai: “Tuỳ ông muốn làm gì thì làm, tôi và Mộng Nghiên có việc phải làm, đi trước đây.”
Anh kéo Đinh Mộng Nghiên và chuẩn bị rời đi: “À đúng rồi, chúng tôi sẽ quay về và chuẩn bị kế hoạch dự án tổng thể cho việc xây dựng lại khu quy hoạch nghĩa trang tại tiểu khu Đế Hào. Nếu ông nội cần thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Đinh Trọng cười lớn và lườm nguýt Giang Sách như một tên ngốc.
“Cậu nghe không hiểu à?”
“Tôi sẽ không biến tiểu khu Đế Hào thành nơi mà cậu mong muốn.”
“Cậu nên cắt đứt tâm tư này đi là vừa.”
Giang Sách khẽ cười: “Nói trước bước không qua, ông nội à, tôi có linh cảm rằng dự án cải tạo công viên của ông sẽ không được thông qua đâu.”
Nói xong anh dẫn Đinh Mộng Nghiên rời đi.
Đinh Trọng cười to: “Đồ ngốc, chỉ có đầu óc bã đậu mới có thể nói ra những điều ngu ngốc như vậy?
Ông ta ngồi xuống, nhìn Đinh Phong Thành: “Việc tiếp theo rất quan trọng, Phong Thành, cháu nên lập một bản thảo, dùng những từ hợp lý và cảm động nhất để các chủ hộ của tiểu khu Đế Hào đồng ý với bản kế hoạch dự án của chúng ta.”
Mặc dù Đinh Trọng cảm thấy rằng các chủ hộ chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng không sợ lỡ như mà chỉ sợ chẳng may.
“Dạ, ông nội, cháu sẽ làm ngay”
Đinh Phong Thành đứng dậy và rời đi để chuẩn bị bản thảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!