Đúng vậy, ai có thể nghĩ rằng Tu La Chiến Thần giết người không chớp mắt, lại có một mặt ấm áp như vậy chứ?
Kỳ thật những thay đổi này của Giang Sách cũng chỉ vì Đinh Mộng Nghiên.
Có một người vợ như thế này, đàn ông ngày nào cũng bị nhét đầy mật vào lọ, lâu ngày sẽ tự nhiên “cởi mở” thôi.
Nhiều khi chính Giang Sách cũng không nhận ra sự thay đổi của chính mình.
Nhưng điều có thể chắc chắn là sự dịu dàng của anh sẽ chỉ bộc lộ trước mặt Đinh Mộng Nghiên. Khi chạm trán với kẻ thù, anh vẫn là Tu La Chiến Thần khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật kia.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Sách đột nhiên đổ chuông.
Đó là Tân Uẩn.
“Tân Uẩn? Được lắm, Giang Sách, có phải anh hát hoa ngắt cỏ ở bên ngoài không?” Đinh Mộng Nghiên chống tay, tức giận nói.
Giang Sách lập tức hoảng sợ, cứng họng không biết nên giải thích như thế nào.
Đinh Mộng Nghiên bật cười: “Ha ha, dáng vẻ của anh buồn cười thật đó.”
Bấy giờ Giang Sách mới phản ứng được Đinh Mộng Nghiên đang cố tình đùa anh, vừa rồi thật sự khiến anh sợ hãi.
Anh lắc đầu, nhấc máy.
“Alo, Tân Uẩn, tìm tôi có việc gì không?”
“Bây giờ anh có rảnh không? Qua phòng khám một chuyến đi.”
“Có bệnh nhân à?”
“Không phải. Là ông Lâm Gia Vinh được anh chữa khỏi lần trước, tổng đại lý của Ferrari trong nước.”
“Ông ta tìm tôi à?”
“Đúng, không phải lần trước khi ông ta rời đi nói có cơ hội sẽ tặng cho anh một món quà quý giá hơn sao? Ông ta lại không biết anh đang ở đâu, vì vậy đã mang quà đến chỗ tôi rồi. Giang Sách, anh mau tới ký nhận quà đi.”
Giang Sách nở nụ cười: “Cô nhận giúp tôi một chút là được rồi, hoặc là cứ cho cô luôn đi.”
Tân Uẩn nói: “Không, tôi không nhận nổi đâu. Món quà này rất quý giá, anh mau chóng đến một chuyến đi.”
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại.
Giang Sách khẽ cau mày, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, món quà mà Lâm Gia Vinh đặc biệt tặng sẽ là gì đây?
Sau khi rời khỏi bờ sông, Giang Sách bắt một chiếc taxi chạy đến cửa phòng khám nhà họ Định. Từ xa, anh đã nhìn thấy thứ gì đó được che bởi một tấm vải đỏ.
Vừa vào phòng khám, Lâm Gia Vinh đã vui tươi hớn hở đi tới.
“Thần y Giang, rốt cuộc anh cũng đến rồi, để tôi chờ lâu quá!”
Giang Sách mỉm cười: “Ông Lâm, ông có thứ gì không thể đặt trước ở chỗ Tân Uẩn mà nhất quyết phải đưa ngay tại chỗ cho tôi thế?”
Tân Uẩn khẽ lắc đầu: “Cái này không được đầu, không phải tùy tiện là có thể đặt được.”
Giang Sách bối rối, nhìn bọn họ nói nghe có vẻ ghê gớm như vậy, cũng không biết cụ thể đã mang đến thứ tốt gì.
Lâm Gia Vinh dẫn anh ra ngoài, chỉ vào tấm vải đỏ.
“Mở ra cho thần y Giang xem!”
Mấy người cấp dưới ngay lập tức bước tới và kéo tấm vải đỏ khổng lồ ra, để lộ một chiếc siêu xe màu đỏ rượu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!