Không những chấp một cánh tay mà cả xe cũng chấp, Giang Sách quả thật không coi Chúc Minh ra gì.
Một tiếng còi vang lên, hai chiếc xe bắt đầu xuất phát.
Tính năng mạnh của Lamborghini, động cơ vận hành nhanh, chớp mắt đã xông lên phía trước! Nhìn lại chiếc Ferrari 458, chậm rãi như cũ, không nhanh không chậm mà từ từ xuất phát.
Bắt đầu thôi mà đã chậm nửa nhịp so với người khác.
Dương Tuấn Thiên bịt mắt lại: “Đúng là đồ ngốc mà! Còn chưa đua đã chậm nửa nhịp, về sau làm sao đuổi kịp được?”
Giống như lời anh ta nói.
Tính năng hai chiếc xe đó hoàn toàn không có tính so sánh, động cơ của Lamborghini phát ra tiếng gầm vang trời, cả đường kéo theo cả tia lửa, cứ xộc thẳng về phía trước.
Tốc độ đó khó mà hình dung được.
Trong lòng Chúc Minh đang nghẹn một cục tức, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa ai có thái độ khinh thường với anh ta như vậy, anh ta muốn Giang Sách biết khinh thường anh ta sẽ có kết quả gì.
Anh ta không những muốn thắng mà còn phải thắng triệt để.
Bởi vì tính năng hai chiếc xe khác xa quá lớn nên trên quãng đường thẳng đầu tiên, không hề nghi ngờ gì, chiếc Lamborghini dẫn đầu cách xa khoảng cách bốn năm chiếc xe, có thể dùng hai chữ “đè bẹp” để miêu tả.
Đội xe Lamborghini giơ cao tay hoan hô.
“Đội Ferrari toàn đồ ngu không nhỉ? Lái chiếc đó mà cũng đòi thắng? Ham thắng thua quá nên điên đúng không?”
“Không thấy lạ, dù gì đội trưởng của chúng cũng chỉ là một thằng kém cỏi.”
“Tướng nào binh nấy, đội trưởng hèn kém thế thì anh trông mong đội viên mạnh được tới đâu?”
“Cuộc thi lần này không còn gì để lo rồi.”
Trên mặt đội viên đội xe Ferrari lúc này đều mang theo sự tức giận, nhưng không có lí do gì để phản bác.
Trên sân đua, thua kém là tội ác.
Bạn đua không nhanh bằng người ta thì bạn xứng đáng bị người ta đạp dưới chân, đây là lĩnh vực không trắng thì đen, không hề có khả năng “chết đứng”.
Dương Tuấn Thiên quay mặt đi rồi mắng: “Tên phế vật Giang Sách này, đúng là làm chúng ta mất mặt hết rồi!”
Lâm Mộng Vân cũng thở dài.
Ban đầu cô ta thấy Giang Sách mạnh miệng thế thì phải có bản lĩnh gì thật sự nhưng bây giờ xem ra chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, không có năng lực chi thích lớn tiếng kêu gào ảo tưởng mà thôi.
Kết cục thua cuộc dường như đã được định sẵn.
Đội xe hai bên mang hai thái cực biểu cảm, tinh thần.
Dưới sự quan sát của mọi người, hai chiếc xe cuối cùng cũng đến khúc rẽ đầu tiên.
Đua xe không so tính năng xe mà là so kĩ thuật cá nhân, trong đó đường rẽ là nơi dễ thể hiện kĩ thuật cá nhân nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!