Cuối cùng, sau khi ăn uống và tắm rửa xong xuôi, cô mới ngã vật lên giường.
“Sách, anh có thể ôm em không?”
Giang Sách nằm bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, vươn tay ôm lấy Đinh Mộng Nghiên. Lúc này cô mới bật khóc như một đứa trẻ lên ba, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu trong lòng trong phút chốc trào ra.
“Vì sao vậy?”
“Họ rõ ràng là người thân của em, tại sao họ lại đối xử với em như thế?”
Cô gái lương thiện này sẽ không bao giờ hiểu được cái gì gọi là lòng người hiểm ác. Có đôi khi không phải bạn làm sai điều gì, mà là bạn làm quá đúng nên khiến những người khác thoạt nhìn chẳng khác gì kẻ ngu.
Làm quá tốt cũng sẽ bị người khác ghen ghét.
Giang Sách vỗ nhẹ vào lưng Đinh Mộng Nghiên mà không nói một lời.
Trong lặng lẽ, anh lấy điện thoại di động ra gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn: Từ giờ trở đi, giám sát chặt chẽ mọi hành động của Đinh Trọng, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành. Có vấn đề gì phải báo cáo ngay lập tức.
Vấn đề của dòng họ này đã ngày càng trở nên trầm trọng, không thể tiếp tục để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm như thế nữa.
Trước kia gây ra một vài phiền phức nhỏ cũng không sao. Nhưng sau sự việc ở Công viên Long Dương lần này, Giang sách không thể ngồi yên chờ chết được nữa.
Dám ra tay với Đinh Mộng Nghiên, cho dù đối phương là ai, Giang Sách tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Ngày hôm sau.
Bởi vì mệt mỏi liên tục mấy ngày liền nên Đinh Mộng Nghiên có hơi khó ngủ.
Giang Sách dứt khoát tắt điện thoại di động của cô, không để bất cứ chuyện gì làm phiền cô.
Sau đó, Giang Sách mặc quần áo tử tế, lái chiếc Ferrari 458 rời nhà, chạy đến sân tập của đội xe.
Đã vài ngày kể từ khi anh rời đi, cũng không biết tình hình của đội xe bên kia thế nào rồi.
Kết quả Giang Sách vừa mới đến đội, xe còn chưa dừng hẳn đã bị một nhóm người lớn lao lên vây quanh, người đi đầu trong đó đúng là quản lý của đội xe hiện nay – Lâm Mộng Vân.
Nhìn thấy Giang Sách xuống xe an toàn, cô ta kích động tiến lên hỏi: “Giang Sách, may quá anh vẫn còn sống!”
Giang Sách gãi đầu, câu này là có ý gì?
Lâm Mộng Vân nói tiếp: “Tổi đó anh đua với những người của đội xe Lamborghini xong thì về nhà một mình, sau đó cũng không tới đội xe nữa. Tất cả chúng tôi đều vô cùng sợ hãi.”
“Nhất là khi thấy trên đường về của anh có dấu vết đánh nhau để lại, nghe nói còn có người của Mặt trận Sương Mù Đỏ lại càng khiến tôi đổ mồ hôi lạnh thay anh.”
“Giang Sách, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại?”
Nói đến đây, Giang Sách lại nhớ đến những khoản nợ cũ còn chưa thanh toán.
Đội trưởng Dương Tuấn Thiên cố ý tìm người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đến chặn đường để đối phó với anh, khoản nợ này nhất định phải đòi.
Tuy nhiên, không cần phải gấp.
Giang Sách mỉm cười, cố ý nói: “Tôi làm mất điện thoại di động, hai ngày này lại bận ra ngoài làm một số chuyện nên dùng tạm điện thoại di động của người khác. Cho nên mọi người mới không liên lạc được.”
Bên kia, vẻ mặt Dương Tuấn Thiên lộ rõ vẻ thất vọng.
Sau lúc đó anh ta cũng không liên lạc với người của Mặt trận Sương Mù Đỏ lần nào nữa. Cứ tưởng người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đã giết Giang Sách rồi, sợ mọi chuyện gây nên ồn. lào lớn nên đã cố tình lẩn trốn.
Ai ngờ Mặt trận Sương Mù Đỏ hoàn toàn chẳng làm được gì!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!