Giang Sách chế nhạo: “Anh có biết tại sao Tân trước anh thua Chúc Minh không? Đó là bởi vì lần nào anh vào cua cũng theo đuổi sự hoàn mỹ. Kết quả Chúc Minh đã lợi dụng thói quen. của anh và sử dụng giới hạn tầm nhìn mỗi lần để dẫn anh đến việc nhầm vị trí. Đó là lý do tại sao lần nào anh cũng vào cua gần như hoàn hảo nhưng luôn hơi chệch choạc.”
“Không thay đổi được tật xấu này, anh vĩnh viễn chỉ có thể thì được chín mươi tám điểm, không thể đạt một trăm điểm.”
Những từ này tương đương với khơi mào chiến tranh.
Dương Tuấn Thiên chỉ vào mũi Giang Sách mà mắng: “Nhóc con, đừng tưởng rằng anh thắng được Chúc Minh một lần thì giỏi lắm. Nói cho anh biết, ở trước mặt tôi, anh chẳng là cải thá gì cả! Anh rất lợi hại đúng không? Nếu không phục thì hãy tỷ thí một lần với tôi ngay tại chỗ đi?! Có dám hay không?”
Hiện trường gương cung bạt kiếm.
Mọi người nhìn nhau, đều không dám tiến lên đáp lời.
Để ngăn cản hai đại cao thủ trong đội “chém giết lẫn nhau”, Lâm Mộng Vân chủ động tiến lên thuyết phục: “Được rồi, lời các người nói đều có lý, được chưa? Đừng bởi vì chút chuyện này mà tổn thương hòa khí”
Dương Tuấn Thiên gầm lên: “Cái gì mà đều có lý? Trong chuyện này, hoặc là tôi đúng hoặc anh ta đúng, làm sao cả hai người đều đúng cho được?! Hôm nay, tôi nhất định phải phân thắng bại với anh ta!”
Thấy tình hình đã đến mức không thể kiểm soát, Lâm Mộng Vân chợt lóe lên ý tưởng.
Cô ta nói: “Nếu các anh đang so sánh xem lý luận của ai chính xác hơn, vậy thì các anh dùng lý luận của các anh vào thực tiễn, có phải hay không?”
Dương Tuấn Thiên sửng sốt: “Anh không hiểu, ý của em là sao?”
Lâm Mộng Vân búng tay: “Ý của tôi là, tìm hai người vào cua có vấn đề, vận hành theo lý thuyết của các anh, sau đó PK trong cùng một lĩnh vực, thế chẳng phải bên thắng đã đại biểu cho lý thuyết đúng sao?”
Đối với đề nghị này của Lâm Mộng Vân, Dương Tuấn Thiên cực kỳ hài lòng.
Bởi vì, khả năng anh ta thua gần như không có!
Tất cả những đội viên ở hiện trường đều là người của anh ta, ai sẽ không giúp đỡ anh ta chứ? Tùy tiện tìm hai người ra, người đại diện cho Giang Sách chắc chắn sẽ chơi xấu, thế thì Giang Sách sẽ thắng như thế nào?
Dương Tuấn Thiên gật đầu: “Ừ, đề nghị này không tệ. Nếu là so sánh kiến thức lý thuyết thì phải so sánh với thực tiễn, mình không cần đích thân kết luận. Thế nào, Giang Sách, anh có dám thử một lần không?”
Giang Sách gật đầu: “OK, tôi không có ý kiến gì.”
Điểm mấu chốt của vấn đề là chọn hai người nào?
Lâm Mộng Vân chủ động đứng lên và nói: “Không cần phải đặc biệt chọn người. Cứ lấy tôi và Điền Kề đi nhỉ? Đúng lúc hai người chúng tôi đều có vấn đề khi vào cua. Tôi đại diện cho Giang Sách, Điền Kề đại diện cho Tuấn Thiên, sao?”
Dương Tuấn Thiên sa sầm nét mặt.
Nếu nói ở hiện trường có ai sẽ không theo anh ta, thì chỉ có một người, và đó chính là Lâm Mộng Vân!
Anh ta cũng không tiện phản bác Lâm Mộng Vân.
Điền Kề nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, anh yên tâm đi, dù sao em cũng là tay đua chuyên nghiệp, các phương diện đều mạnh hơn cô Lâm rất nhiều. Để em tỷ thí với cô ấy thì em không bắt nạt cô ấy đã là khách khí rồi. Cô ấy còn muốn giành chiến thắng à? Không có khả năng”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!