“Các anh em, giết chết tên chó má dám bắn lén này cho tao!”
“Vâng!”
Một đám đàn em vọt tới, đều muốn giết chết tên xạ thủ kia.
Nhưng mà, đối phó với đám người kia, xạ thủ thậm chí còn không cần trốn ở một nơi bắn lén mà quang minh chính đại bắn bọn họ cũng đủ rồi.
Phập!
Một mũi tên xuyên qua bả vai tên đàn em.
Phập!
Một mũi tên xuyên qua cẳng chân tên đàn em.
Phập!!!
Một mũi tên xuyên qua mu bàn tay tên đàn em.
Vừa đi vừa bắn tên, động tác lưu loát, mục tiêu chuẩn xác, thật sự rất có khí khái ‘đi mười bước giết một người, không cần phải đi xa nghìn dặm’ mà nhà thơ cổ đại nói!
Lúc xạ thủ cất bước đi đến trước mặt Phương Phiến Tam, đám người còn lại đều đã bị bắn bị thương, một đám nằm rạp trên mặt đất gào khóc chửi bậy, như lợn chờ bị trói để làm thịt.
Xạ thủ lạnh lùng nhìn Phương Phiến Tam, hỏi: “Muốn quang minh chính đại đấu một trận sao? Tôi ra rồi đây, anh muốn đấu không?”
Phương Phiến Tam nuốt nước miếng.
Anh ta nhìn cơ bắp săn chắc, dáng người cường tráng, thân hình cao ngất của xạ thủ kia, lại nhìn chính mình, căn bản không cần thiết phải so sánh nữa.
Sợ là mình còn chưa ra tay, đã bị người ta giết chết ngay lập tức.
Lăn lộn trong giới đã nhiều năm, Phương Phiến Tam liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương có thực lực thế nào, anh ta tuyệt đối không đánh lại xạ thủ.
Bên ta hơn hai mươi người, bị một mình anh ta giải quyết sạch.
Trong lòng Phương Phiến Tam rất khó chịu!
Nhưng khó chịu thì có ích gì? Không đánh lại chính là không lại, cái này gọi là “thực lực áp đảo”.
Ngay lúc Phương Phiến Tam không biết phải làm sao thì chuông di động của anh ta vang lên.
Tút tút tút, tút tút tút…
Xạ thủ nhìn anh ta một cái, cực kỳ tự tin nói: “Nhận đi.”
Nhận máy?
Tân Tử Dân hoảng sợ: “Không thể để cậu ta nghe máy! Lỡ lại chọc phải tên khốn còn lợi hại hơn thì phải sao đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!