Lần đầu tiên PK đấu giá bị Giang Sách đùa bỡn, khiến anh ta phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một sợi dây chuyền giả.
Lần thứ hai PK, vì bản thân phán đoán sai lầm đã để cho Giang Sách mua được Biển Thước thần châm với mức giá khá rẻ.
Rồi lần cuối cùng PK càng thua sạch sẽ hơn, của cải mà nhà họ Thạch lấy làm tự hào nhất đã bị Giang Sách giẫm đạp dưới chân, của cải cái quỷ gì chứ? Hoàn toàn không lọt vào mắt Giang Sách.
Ba lần PK là ba lần thất bại, hơn nữa lần sau càng thua thảm hại hơn lần
trước.
Chắc chắn hôm nay Thạch Văn Bỉnh là người cô đơn nhất, điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy vui mừng là một tỷ mà anh ta mang tới chỉ mới tốn có mấy nghìn vạn, còn phần lớn vẫn đang nằm trong tay anh ta.
Anh ta không hề tiêu xài lãng phí, coi như đây là điều may mắn trong nỗi bất hạnh.
Đúng lúc này, Thạch Văn Bỉnh nháy mắt ra hiệu cho Jalice, nếu PK không lại Giang Sách thì anh ta không thể không áp dụng chút thủ đoạn nham hiểm.
cứ dựa vào hẹn ước trước đó mà hành động.
Jalice cũng một bụng lửa giận, sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Thạch Văn Bỉnh thì ngầm hiểu ngay.
Cô ta đứng dậy nói với Tân Uẩn: “Cô Tân Uẩn, cái đó, tôi muốn đi vệ sinh, cô có thể ra ngoài một chuyến với tôi được không?”
Tân Uẩn cau mày.
Cô ấy không thích Jalice này cho lắm, nhưng người ta đã chủ động mở miệng, nếu cô ấy từ chối thì không được lịch sự cho lắm.
Nhưng Giang Sách lại chủ động nói: “Cô cứ đi cùng cô ta đi, con gái các cô cứ đi trò chuyện, ăn chút gì đó với nhau đi, đừng dính dáng đến chuyện đàn ông chúng tôi.”
Câu nói này nghe có vẻ kỳ kỳ.
Nhưng Tân Uẩn đã sớm bị Giang Sách thuyết phục rồi, nên Giang Sách nói gì cô ấy cũng tình nguyện nghe theo.
“Vâng.”
Tân Uẩn đứng dậy, cùng Jalice rời khỏi hội trường đấu giá.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tân Uẩn, Thạch Văn Bỉnh liền cười trộm, anh ta tin rằng mình sẽ nhanh chóng được nhìn thấy ánh mắt mê ly và dáng người tiêu ngạo của Tân Uẩn.
Anh ta cực kỳ khinh bỉ liếc nhìn Giang Sách.
Nếu không có “thần trợ công Giang Sách, e rằng anh ta muốn đưa Tân Uẩn đi sẽ hơi khó khăn.
Quả thật tên Giang Sách này rất giàu có, nhưng cũng rất ngu xuẩn.
Thạch Văn Bình nói với vẻ sâu xa: “Giang Sách à, phụ nữ xinh đẹp như Tân Uẩn đi trên đường sẽ không an toàn, anh phải cẩn thận kẻo cô ấy bị người khác nhìn chằm chằm đấy.”
Giang Sách đáp lại: “Jalice cũng là người xinh đẹp, nên anh cũng phải đề phòng y như vậy nhé.”
“Hừ hừ!”
Thạch Văn Bình quay đầu đi, rồi lén rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người được sắp xếp vào trong KTV: Bắt đầu hành động.
Gửi tin nhắn xong, anh ta lén cất điện thoại, khóe miệng nở nụ cười gian ác, xảo trá.
Trong lòng Thạch Văn Bỉnh thầm cười trộm: Giang Sách à, hôm nay anh đã khiến tôi mất mặt, nên tôi phải trả lại gấp trăm lần. Tôi sẽ phát tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ anh yêu ở trước mặt mọi người, để anh mãi mãi gánh cái tên bị nguyền rủa đồ bị cắm sừng ngàn năm.
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình lớn đang tắt trên sân khấu kia, rồi chờ đợi giây phút được bật lên.
Lúc màn hình lớn được bật lên cũng chính là lúc Giang Sách toi đời.
Giây phút đó sẽ tới nhanh thôi.
Bên này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!