Có tên nhà giàu hiểu rõ nội tình chứng kiến cảnh tượng này thì lắc đầu nói: “Chậc chậc, bị “thợ săn nhà giàu nhìn chằm chằm rồi, thanh niên tên là Giang Sách kia sắp mất mạng rồi.”
Bên cạnh cũng là một tên nhà giàu hay ra vào nơi này khó hiểu hỏi: “Là sao? Thợ săn nhà giàu là có ý gì?”
“Ông không biết đấy thôi, thanh niên mặc đồ vest ban nãy tên là Diêu Hàng, là thợ săn nhà giàu nổi tiếng ở Nam Thành. Về cơ bản mỗi lần đầu giá cậu ta đều sẽ có mặt, nhưng mục tiêu của cậu ta không phải là vật phẩm đấu giá, mà là mấy tên nhà giàu”
“Là sao?”
“Chính là cậu ta sẽ chọn mấy tên nhà giàu nhiều tiền lại có sức phòng ngự thấp để làm mục tiêu xuống tay. Sau khi đối phương rời khỏi phạm vi thể lực của Thủy Vân Thiên sẽ xuống tay, nhẹ thì cướp tiền tài và vật phẩm đấu giá của bọn họ, nặng thì thậm chí còn giết cả người. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”
“Có chuyện như vậy ư?”
“Tôi lừa ông làm gì? Cậu ta nổi tiếng xấu khắp Nam Thành. Ở buổi đấu giá, Giang Sách ra tay hào phóng, bên cạnh còn dẫn theo một phụ nữ và một ông lão, chứ chẳng hề có vệ sĩ, quả thật là mục tiêu xuống tay lý tưởng nhất. Haizz, do đó đôi lúc làm người phải khiêm tốn một chút, bằng không bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành mục tiêu của thợ săn”.
Đoạn đối thoại của bọn họ cũng truyền đến tai người khác.
Ai cũng cảm thấy lo lắng cho tương lai của Giang Sách, tất nhiên cũng có không ít người xem náo nhiệt không ngại làm to chuyện, cười trên nỗi đau của người khác.
Cho đến bây giờ, chỉ cần bị thợ săn nhà giàu nhìn chằm chằm thì chẳng có ai có thể thoát khỏi.
Mất hết tiền bạc của cải đã là kết cục tốt đẹp nhất.
Có thể giữ lại mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Nhưng tôi đoán Giang Sách sắp toi đời rồi, không biết người phụ nữ bên cạnh cậu ta là vợ hay bạn gái, trông xinh đẹp như vậy, haizz, chắc chắn là bị Diệu Hàng nhìn chằm chằm rồi.”
EL
“Diêu Hàng càng xuống tay tàn nhẫn với phụ nữ, hơn nữa còn cực kỳ biến thái, thích chơi trước mặt chồng người ta, cực kỳ vô liêm sỉ.”
“Nói vậy là Giang Sách và người phụ nữ bên cạnh cậu ta đều không sống được bao lâu nữa.”
Tất nhiên lời bàn tán của mọi người đều không truyền đến tai Giang Sách.
Bây giờ Giang Sách chẳng hề hay biết gì cả, mà dẫn Diệu Hàng tới gần khách sạn mà bọn họ đang ở.
Sau khi quay về khách sạn cất kỹ vật phẩm đấu giá thì bọn họ đi xuống lầu, rồi cùng Diêu Hàng đi tới nhà hàng ở gần đó để dùng bữa tiện thể làm quen kết giao một người bạn.
Trong lòng Diệu Hàng cười khẩy: Quả nhiên lần này đã chọn đúng mục tiêu, nam thì có tiền nhưng không có đầu óc, nữ thì ngây thơ rất xinh đẹp, còn có một ông lão kéo chân sau, đúng là đối tượng xuống tay lý tưởng nhất.
Anh ta đã ảo tưởng đến giây phút vui vẻ khi cướp được tiền.
Nhóm người nhàn nhã bước đi, chẳng mấy chốc đã đi tới trước của một nhà hàng, Giang Sách định nhấc chân đi vào trong.
Tân Uẩn nhất thời sửng sốt, rồi kéo Giang Sách lại, khẽ hỏi: “Sao anh lại chọn nhà hàng này?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!