Tân Uẩn nhún vai: “Có thể cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi?”
Giang Sách khẽ lắc đầu.
Có câu nói: Có chuyện khác thường ắt có quỷ.
Chuyện không bình thường như thế xảy ra, nhất định phải có một nguyên nhân sâu xa trong đó.
Giang Sách hỏi: “Vừa mới đây thôi tôi đã tra tấn cậu chủ Thủy Vân Thiên đến nỗi sống dở chết dở, mà Thủy Vân Thiên lại là thế lực lớn nhất Nam Thành. Hiện tại đã hơn một giờ trôi qua, đối phương lại chưa có bất kỳ hành động nào, chuyện này liệu có bình thường như vậy không?”
Lúc này Tân Uẩn mới bắt đầu hiểu ra.
Đúng vậy, quá không bình thường ấy chứ.
Nếu theo đúng tình trạng bình thường thì, Thủy Vân Thiên nhất định sẽ đưa người với quy mô lớn tới để giết anh, rồi bao vây quanh khách sạn gì đó.
Nhưng hiện giờ, một chút động tĩnh cũng không có, điều này là quá không bình thường.
Và lời giải thích duy nhất cho chuyện này chính là...
Tân Uẩn đột nhiên tỉnh ngộ, cô ấy nói: “Ý của anh là...Tiểu Điệp vốn không muốn trở về cùng anh, mà là bị chủ nhân của Thủy Vẫn Thiên cưỡng chế làm vậy?”
Giang Sách khẽ gật đầu: “Xác suất như vậy là rất lớn.”
Tân Tử Dân cũng nhìn ra cái bẫy này: “Vậy đây là trò “gậy ông đập lưng ông” đúng không? Cố ý đưa ra một thời gian địa điểm cụ thể, để dụ cậu ra. Trên thực tế, bọn họ đã mai phục bố trí người hoàn hảo từ sớm và chỉ đợi cậu cắn câu!”
Tân Uẩn cầm tay Giang Sách theo bản năng: “Nếu vậy thì, Giang Sách, anh tuyệt đối không được đi!”
Đã biết rõ mục đích của đối phương, nếu còn cố tình tới đó thì thật là ngu. ngốc.
Nhưng Giang Sách thì không nghĩ như vậy.
Anh thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nếu giờ tôi không đi thì đồng nghĩa với việc Tiểu Điệp không còn giá trị, dựa theo nguyên tắc làm việc của Thủy Vân Thiên mà nói, chỉ sợ mạng cô ấy cũng sẽ không còn nữa.”
“Cho nên, tôi cần phải đi.”
Tân Uẩn sốt ruột nói: “Đã biết rõ đối phương bày mưu mai phục anh, vậy mà anh còn đi, có khác gì chịu chết không?”
Đúng vậy.
Đối với người bình thường thì đúng là như thế, nhưng với chiến thần Tu La mà nói thì, anh sẽ chịu chết sao?
Sói mai phục cừu là đúng đắn, nhưng sói mai phục sự tử thì chắc chắn không phải quyết định đúng đắn.
Hươu chết về tay ai, vẫn chưa nói trước được.
Giang Sách nói: “Ngày mai tôi nhất định phải đi, mà không chỉ đi không thôi, tôi còn phải đưa Tiểu Điệp quay về cùng nữa!”
Lời này nghe giống như một kẻ ngốc nói mê vậy.
Chính bản thân anh có thể sống sót hay không còn chưa nói trước được, vậy mà anh lại mơ mộng hão huyền đòi cứu Tiểu Điệp?
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Tân Uẩn khóc đến nơi rồi, cô ấy thật sự không nhìn được cảnh Giang Sách đi chịu chết như thế, nói: “Không được, Giang Sách, anh không được phép đi.”
Giang Sách không nói gì thêm, chỉ nhìn cô ấy rồi hỏi một vấn đề bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Cô tin tưởng tôi không?”
Tin tưởng anh sao?
Tân Uẩn cắn môi, cô ấy hồi tưởng lại những điều Giang Sách đã từng nói qua, những chuyện Giang Sách đã làm, lần nào anh cũng có thể xoay chuyển. hoàn toàn tình thế, mặc dù bị dồn tới đường cùng, anh vẫn kiên cường tự mở ra một con đường sống cho mình!
“Được, tôi tin tưởng anh!”
Nhưng mà...
Tân Uẩn nhìn Giang Sách bằng ánh mắt kiên định, mở miệng nói: “Nếu anh nuốt lời bỏ mạng tại đó, tôi sẽ không sống một mình!”
“Cô!”
Giang Sách hoàn toàn ngơ người, từ ánh mắt kiên định kia của Tân Uẩn có thể thấy được, cô ấy tuyệt đối không nói giỡn.
Mặc kệ là vì chính bản thân mình, hay là vì Tân Uẩn, Giang Sách đều không thể chết.
“Mọi người yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không chết.”
“Tôi đi chuẩn bị trước, hai người ở lại khách sạn, đừng đi lung tung.”
Dứt lời, Giang Sách rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!