Lòng tốt của Giang Sách lớn đến nỗi có lẽ cả đời này La Phong và Dương Quân Như cũng không thể trả hết được.
B Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng, chỉ có thể dùng từ "cảm ơn" để thay thế.
Giang Sách xua tay, tỏ ý không có gì, sau đó ngồi ở mép giường nói với La Phong: "Tôi là bác sĩ, để tôi xem xét chân của anh, có lẽ có hi vọng anh đi lại được."
Câu nói này khiến La Phong vô cùng cao hứng.
Ai lại muốn khi còn trẻ lại bị gãy chân và nằm trên giường cả đời chứ?
Dương Quân Như giúp xốc chăn bông lên để lộ phần chân bị gãy.
Giang Sách bắt đầu kiểm tra một cách nghiêm túc, anh hơi cau mày nói: "Vết thương rất nghiêm trọng, người ra tay rất tàn nhẫn. Nhiều nhất là tôi có thể khiến anh đứng lên và đi lại được, đá bóng hay vận động mạnh thì tuyệt đối không thể.”
Hai mắt La Phong sáng lên.
"Tôi có thể đi lại là được rồi, tôi là một huấn luyện viên, không phải một cầu thủ bóng đá, không đá được cũng không có vấn đề gì."
"Chỉ cần tôi có thể đi bộ, tôi vẫn có thể nuôi cả gia đình này."
Giang Sách cười gật đầu, nói tiếp: "Hai chân này muốn được chữa trị, cần rất nhiều dược liệu quý, nơi này đều không có."
Dương Quân Như cảm thấy trái tim hơi lạnh.
"Vậy phải làm sao?"
"Dược liệu quý rất đắt đúng không?"
Giang Sách nói: "Đừng lo lắng, tất cả tiền mua dược liệu, bao gồm cả chi phí chữa bệnh, tôi sẽ tính hết. Hơn nữa, các người không thể sống ở đây nữa, quá bất tiện, chữa trị cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi có một nơi thích hợp, để tôi đưa hai người qua đó."
Dương Quân Như và La Phong nhìn nhau, cảm thấy hơi xấu hổ.
Dương Quân Như rụt rè nói: "Anh Giang, anh đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, tôi không biết làm cách nào để trả ơn. Đặc biệt là 600 vạn, tôi..."
Cô ấy muốn nói rằng có lẽ cả đời này cô ấy sẽ không trả nổi, nhưng lời vừa tới miệng đã bị cô ấy nuốt vào.
Đinh Mộng Nghiên cười nói: "Ngốc quá, chúng tôi tình nguyện giúp cậu, cậu đừng có gánh nặng tâm lý. Nếu Giang Sách nói có chỗ thích hợp thì dọn đến ngay đi, nơi bẩn thỉu và lộn xộn như vậy, thật sự không phải nơi thích hợp để ở."
"Được."
Vì vậy, với sự giúp đỡ của Giang Sách, cùng với Dương Quân Như, họ đã bị La Phong lên xe và cố định anh ấy.
Đinh Mộng Nghiên hỏi Giang Sách: "Một lúc anh lấy ra 600 vạn, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Giang Sách cố ý làm ra vẻ chua xót: "Em biết mà, anh đã ký hợp đồng với đội xe và được trả lương dự chi trước. Tất cả tài sản của anh đều ở đây, vốn muốn tạo bất ngờ cho em, nhưng bây giờ đã hết sạch rồi."
“Ra vậy.” Đinh Mộng Nghiên nói rất cởi mở: “Có thể giúp đỡ người khác là điều bất ngờ lớn nhất đối với em rồi. Nhưng nếu vậy thì anh phải chăm sóc đội xe đúng không?”
"Ừ, sau này muốn chối cũng không được."
Trên thực tế, Giang Sách thậm chí còn không nghĩ đến việc chối.
Trong đội xe Ferrari, anh có thể lái những chiếc xe cao cấp nhất, đó là một trong những sở thích của anh, làm sao có thể từ chối được?
Bằng cách này, anh không chỉ lái được xe một cách chính đáng mà còn khiến vợ cảm thấy mình hào phóng, tại sao lại không làm nhỉ?
Mọi thứ đã sẵn sàng, Giang Sách điều khiển xe rời đi.
Trên xe.
Dương Quân Như tò mò hỏi: "Anh Giang, anh muốn đưa chúng tôi đi đầu vậy?"
"Y quán Nhân Trì."
"Hả? Đi khám bệnh ở đó à?"
"Đi khám bệnh, cộng thêm chỗ ở."
“Sống ởY quản Nhân Trì sao?” Dương Quân Như hơi ngạc nhiên: “Làm sao có thể?”
Giang Sách nói: "Không sao đâu. Tôi rất quen với gia chủ của Y quán Nhân Trì-Tân Uẩn. Các người ở lại đây không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, nhà bọn họ rất lớn, lại ít người, thêm vài người thì náo nhiệt thêm chứ sao đâu.”