Chỉ cần có thể khiến Đinh Trọng đồng ý, dập đầu mấy cái có là gì chứ?
Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách, tim đập thình thịch, chuyện này, một người vợ như cô cần phải làm!
Giang Sách không thể quỳ được.
Một người phụ nữ như Đinh Mộng Nghiên, quỳ thì quỳ, không quan trọng.
Còn chưa kể, trước đây Giang Sách đã từng giúp đỡ Đinh Mộng Nghiên không biết bao nhiêu lần, giải quyết giúp cô không biết bao nhiêu vấn đề, lại còn cứu cô vô số lần nữa chứ.
Vậy cho nên, để có thể giúp người đàn ông của mình, quỳ gối một lần cũng có sao?
Đinh Mộng Nghiên nhìn Đinh Trọng, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ông nội, để cháu thay mặt Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mặt ông đi, hy vọng ông có thể nói được làm được, sau khi cháu dập đầu xong, có thể trao cho chúng cháu thêm quyền sử dụng nghĩa trang”
Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ gối dập đầu.
Hai mắt ba người Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc sáng như sao, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng dáng vẻ cực kỳ mong chờ, mặc dù không được nhìn Giang Sách quỳ gối có hơi đáng tiếc, nhưng có thể nhìn Đinh Mộng Nghiên quỳ gối cũng tuyệt không kém!
Chưa kể, nếu Đinh Mộng Nghiên thật sự quỳ xuống, vậy cũng đủ khiến trái tim Giang Sách rỉ máu, là một đòn đả kích với Giang Sách.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, không tồi chút nào.
Khi Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ xuống, Giang Sách đã kéo Đinh Mộng Nghiên lại, nâng người cô lên, không cho phép cô quỳ xuống.
“Sách.”
Đinh Mộng Nghiên rưng rưng nước mắt nhìn Giang Sách, cô biết, Giang Sách không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức.
Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, chịu ấm ức chút cũng đâu có sao?
“Sách, để em quỳ xuống đi, quỳ xong sẽ không có chuyện gì nữa hết.”
“Cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào, không sao đâu anh.”
Đinh Trọng sờ sờ râu, nói với giọng kỳ quái: “Giang Sách, bản thân cậu không muốn quỳ, giờ còn định ngăn không cho vợ quỳ? Cậu thật là vô dụng mà.”
“Nói câu khó nghe, tôi thậm chí còn khinh thường việc các người quỳ xuống.”
“Tôi cho các người thêm thời gian một phút, nếu vẫn không chịu quỳ thì lập tức cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng mong sở hữu quyền sử dụng đất nữa, một phần kia của Giang Mạch, tôi cũng sẽ thu hồi lại!”
Quả thực, loại người này không biết xấu hổ đến cực điểm.
Đinh Trọng vì muốn trả thù Giang Sách mà vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên, mục đích của ông ta chỉ là muốn buộc Giang Sách phải quỳ.
“Mau quỳ đi!”
Bên trong văn phòng, ba người bên phía đối diện kia hệt như mấy con sói gian ác đang giương nanh nhìn chằm chằm Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lục.
Lúc này, Giang Sách cuối cùng cũng mở miệng.
“Ông già, có chuyện này ông nói đúng, quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang không phải do ông quản, mà sẽ do Cục Xây dựng Đô thị quyết định.”
“Cho nên, tôi cần gì phải cầu xin ông chứ?”
Đinh Trọng cười khẩy.
Ông ta khinh bỉ nhủ thầm trong lòng: Ngu xuẩn, Cục Xây dựng Đô thị đã giao quyền sử dụng cho tao phân phối từ lâu, mày thì biết cái gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!