Tại ngục giam, phòng thăm tù nhân.
Qua tấm kính, hai anh em Đinh Tử Ngọc và Đinh Hồng Diệu cầm điện thoại nói chuyện.
Đinh Tử Ngọc nói hai chữ trước: “Chúc mừng.”
Khóe miệng Đinh Hồng Diệu lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Có vẻ đã làm xong chuyện rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, ông già Đinh Trọng đó dại dột vô cùng, đến bây giờ còn chẳng hay biết gì, căn bản là không có nảy sinh bất kỳ hoài nghi gì với em cả; mà tên đầu heo Đinh Phong Thành kia thì khỏi phải nói.”
Đinh Hồng Diệu gật gật đầu: “Tử Ngọc, ưu thế lớn nhất của em chính là được bọn họ tín nhiệm, em hãy lợi dụng ưu thế đó, chuyển ưu thế của bọn họ về bên chúng ta một cách vô tri vô giác.”
Thủ đoạn này từng được Đinh Hồng Diêu sử dụng để chống lại Đinh Trọng năm đó.
Lúc ấy, Đinh Hồng Diệu là một con rồng trong đám người, được kỳ vọng vô cùng, nếu không phải do sau này sự việc bị bại lộ, anh ta thật sự sẽ có khả năng đứng trong tối kéo Đinh Trọng xuống đài.
Chẳng qua, lần này là đổi thành em gái anh ta thực hiện nốt kế hoạch chưa được hoàn thành năm đó của anh ta.
“Anh, cụ thể bước tiếp theo phải làm như thế nào?”
Hai mắt Đinh Hồng Diệu sáng ngời: “Bước tiếp theo, là đến lượt Đinh Phong Thành.”
Hai người kỹ càng tỉ mỉ nói cho nhau nghe từng bước của kế hoạch, Đinh Tử Ngọc càng nghe càng hưng phấn, kỳ vọng của cô ta quả nhiên không hề sai, anh trai cô ta là người thông minh nhất trên đời này.
“Mọi chuyện em đều đã rõ, anh trai, anh chờ em, em nhất định sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
“Ừm.”
Đinh Tử Ngọc ngắt điện thoại, sau đó xoay người rời đi.
Đinh Hồng Diệu nhìn bóng dáng em gái rời đi, miệng lẩm bẩm: “Đinh Trọng, năm đó ông lấy của tôi thứ gì, hiện tại tôi sẽ lấy lại từng chút từng chút một. Tình thế không thể cứu vãn, ông già rồi, già thì nên thoái vị đi!”
……
Số 33 tiểu khu Danh Uyển, biệt thự đơn lập.
Sau khi Giang Sách dừng xe, anh cất bước đi vào nhà, nhìn thấy bố vợ Đinh Khải Sơn và mẹ vợ Tô Cầm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn đầy đủ.
Đinh Mộng Nghiên đi tới nói: “Chồng đã về rồi sao? Hôm nay bố không đi làm, nên đã đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, chờ anh trở về rồi nếm thử, mau lại đây đi.”
“Ừm.”
Chỉ khi về đến nhà, trên mặt Giang Sách mới có thể lộ ra nụ cười hồn nhiên nhất.
Nhưng khi anh đang bước vào trong thì bỗng nhiên, một chiếc xe khác dừng ở lối vào sân, một nam một nữ bước xuống, chính là chị cả Đinh Tử Ngọc và anh hai Đinh Phong Thành.
Vừa thấy hai người bọn họ tới, người trong nhà Đinh Mộng Nghiên đã không vui vẻ gì.
Mặc dù mọi người đều là người nhà của nhau, nhưng hiện tại lại chẳng khác gì kẻ thù, Đinh Mộng Nghiên bị bọn họ hãm hại năm lần bảy lượt, hiện tại cô thậm chí còn không đi làm ở công ty.
Tình thân này dường như còn không tồn tại.
“Bọn họ tới làm gì?” Đinh Khải Sơn cũng không vui vẻ gì mấy.
Ngay cả Tô Cầm, người lúc nào cũng đối xử ôn hòa với mọi người cũng lộ rõ phản ứng không thích hai người này.
Có điều, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành giống như đã quen với chuyện này, vừa vào tới cửa lớn, Đinh Phong Thành đã ra vẻ vui tươi hớn hở nói: “Uầy, một bàn đồ ăn lớn như vậy, chú ba, thức ăn nhà các người cũng không tồi nha.”
Đinh Khải Sơn trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: “Lạ thật, sao đang yên đang lành lại có tiếng chó kêu nhỉ?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên khó xử.
Nếu đổi lại là lúc trước, Đinh Phong Thành nhất định sẽ chửi ầm lên, nhưng giờ phút này, Đinh Phong Thành vẫn giữ thái độ bình thường, trên mặt có hiện lên vẻ không hài lòng, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về vẻ tươi cười.
“Chú ba, chú vẫn thích nói giỡn như vậy.”
Hả?
Mọi người trong phòng ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, tên nhóc xấu tính này, sao tự nhiên hôm nay lại như biến thành một con người khác vậy?
Có chuyện dị thường, ắt có yêu ma.
Nếu không phải muốn tời nhờ người ta giúp đỡ, thì chắc chắn là muốn đào hố hại người.
Mọi người đều cảnh giác hơn.
Đinh Mộng Nghiên lên tiếng hỏi thẳng: “Không có chuyện gì ắt sẽ không tới điện Tam Bảo, nói đi, hôm nay anh tới đây làm gì?”
“Chậc chậc, quả nhiên, em gái nhỏ nói chuyện nhanh nhẹn đúng vấn đề đấy.” Đinh Phong Thành lấy ra bốn tấm vé: “Hôm nay tôi nhận được bốn tấm vé vào cửa khu vui chơi giải trí, rất hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được! Vì thế nên muốn mời chị cả và em gái, cả Giang Sách cùng đi chơi nữa.”
Chuyện ma quỷ thế này ai mà tin cho được?
Đinh Khải Sơn dứt khoát gọn gang nói: “A, cậu lại nghẹn quá hóa dở à? Trời cũng tối rồi, Đinh Mộng Nghiên nhà chúng tôi sẽ không ra ngoài lêu lổng với đám các người đâu.”
Đinh Phong Thành trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Chú ba, chú có thể đừng nghĩ cháu rác rưởi đến mức đó được không?”
“Cháu thừa nhận, trước đây cháu đã làm rất nhiều chuyện không đúng với em gái và Giang Sách, nhưng hôm nay không giống vậy, cháu thật lòng muốn cùng bọn họ ra ngoài chơi mà.”
“Cháu cũng không sợ mọi người chê cười nữa, nói thật, hôm nay cháu tới đây, là muốn giảng hòa với mọi người.”
“Xét đến cùng thì chúng ta đều là người nhà mà.”
“Người ta hay nói oán thù nên cởi, không nên buộc, huống chi chúng ta còn là người thân máu mủ ruột thịt với nhau cả?”
“Em gái, hay là chúng ta nhân cơ hội này, làm lành lại như lúc ban đầu đi, giống như khi chúng ta còn nhỏ vậy, mọi người buông bỏ hết những ghen ghét đố kỵ đi, làm người một nhà yêu thương lẫn nhau đi được không?”
Những lời này đã chạm tới tim Đinh Mộng Nghiên.
Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của cô, có lẽ chính là đấu đá với người thân máu mủ ruột thịt đến túi bụi.
Trái tim cô thực sự tan chảy.
Không nói đến người ngoài, nhưng với ông nội, chị cả, anh hai, cô thật sự không muốn cả đời này đôi bên cứ sống trong thù hận như vậy.
Nếu đối phương đã chủ động tới giảng hòa, vậy thì chi bằng cho tất cả một cơ hội đi.
Đinh Mộng Nghiên vén tóc, mỉm cười nói: “Được, vậy đêm nay chúng ta hãy ra ngoài chơi một bữa ra trò đi!”
“Mộng Nghiên!” Đinh Khải Sơn kinh ngạc vô cùng, sao con gái mình lại có thể ngu xuẩn như vậy? Đây rõ ràng là một cái bẫy, vậy mà cô còn chủ động nhảy vào?
Trên thực tế, không phải Đinh Mộng Nghiên ngu xuẩn, mà là lương thiện.
Cô quá khát vọng được trở lại như lúc đầu với người thân.
Khóe miệng Đinh Phong Thành lộ ra nụ cười: ‘Thật tốt quá, cảm ơn em gái đã giúp đỡ anh!”
Quay đầu lại, Đinh Phong Thành nói với Đinh Khải Sơn: “Chú ba, chú không cần lo lắng đâu, cháu đâu chỉ dẫn một mình em gái ra ngoài chơi, chẳng phải còn Giang Sách đi theo sao?”
“Trí tuệ và kỹ năng của Giang Sách chú cũng đã biết rồi đấy.”
“Với cánh tay và đôi chân yếu ớt này của cháu, có đánh nhau, thì Giang Sách chỉ cần răng rắc vài cái là có thể phế luôn cháu rồi.”
Đinh Khải Sơn vừa nghe xong, ông công nhận là cũng có chuyện như vậy.
Trên thế giới này, còn nơi nào an toàn hơn so với việc ở bên cạnh Giang Sách chứ?
Dường như là không có.
“Ừ, vậy đi đi, các người chơi thì ra chơi, đừng có dại dột mà làm loạn.”
“Chú ba, chú cứ yên tâm đi ạ!”
Dưới sự thúc giục của Đinh Phong Thành, Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách cùng lên xe bọn họ, cả hai ngồi ở hàng ghế sau.
Đinh Phong Thành đích thân lái xe dẫn bọn họ đi tới chỗ giải trí chơi.
Đạp chân ga, xe nổ máy rời đi.
Khi tất cả mọi người không để ý, Đinh Phong Thành nhìn Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách thông qua kính chiếu hậu, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười gian trá.