Một tiếng keng vang lên, con dao găm rơi xuống đất.
Hầu Dương lấy hai tay ôm bụng dưới, quỳ xuống, không thốt nên lời vì đau đớn.
Ngay khi Giang Sách chuẩn bị tung cú đấm thứ hai, Đinh Mộng Nghiên nắm lấy tay anh và khẽ lắc đầu.
Đây là nhà của họ, không phải lò sát sinh, cố gắng đừng ra tay ở trong nhà, lại càng đừng để trong nhà thấy máu.
Giang Sách thở dài.
“Cút!”
Một từ đơn giản nhưng lại có sức mạnh vô cùng to lớn.
Thư ký không còn quan tâm đến Hầu Dương nữa, cô ta sợ đến mức vội vàng mở cửa ba chân bốn cẳng chạy đi như một con thỏ, Giang Sách này không phải người mà là quỷ, tốc độ và sức mạnh đó quá đáng sợ.
Với thân hình gầy gò của cô thư ký kia, chỉ cần một cú đấm là cô ta sẽ chết ngay.
Hầu Dương chật vật đứng dậy, run rẩy bước ra khỏi cửa, không dám nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người đàn ông đáng sợ như vậy, đó không phải là con người, mà là quỷ Tu La đến từ địa ngục.
Sau khi đuổi hai kẻ đáng ghét này đi, Giang Sách thở phào nhẹ nhõm.
Vừa cúi đầu nhìn, thấy trên bàn vẫn con món quà mà họ đưa đến.
Anh mỉm cười đẩy chiếc hộp cho Đinh Mộng Nghiên: “Bà xã, bộ trang sức này rất đẹp, hay là em đeo thử xem.”
Đinh Mộng Nghiên trợn mắt nhìn anh: “Em không thèm, vừa nghĩ đến hai kẻ đó là em thấy khó chịu rồi, anh mau trả lại cho đá quý Mạc Bắc đi, em không muốn nhìn thấy nó một giây phút nào nữa.”
“OK, anh sẽ cho người gửi đi ngay.”
Bên kia, sau khi Hầu Dương ra khỏi cổng, anh ta mới phát hiện ra cô thư ký chết tiệt kia đã lái xe đi trước rồi.
Hầu Dương tức giận giậm chân tại chỗ.
“Tổ cha mày, đồ hai mặt, có nguy hiểm chỉ biết bỏ chạy một mình.”
Có tức giận cũng chẳng ích gì, anh ta chỉ có thể dựa vào hai chân của mình để đi ra ngoài.
Khi Hầu Dương đi đến cổng của khu dân cư thì nhận được cuộc gọi từ Tô Tín Lượng.
“Hầu Dương, tao đã biết chuyện từ thư ký rồi. Đồ ăn hại, tao bảo mày đi xin lỗi người ta mà mày lại ra tay đánh người, đánh không lại còn bị người ta giáo huấn, thật là mất mặt.”
“Mày không cần về công ty nữa, giờ tao sẽ đuổi mày luôn.”
“Đồ rác rưởi, về mà dọn phân đi!”
Nói xong, Tô Tín Lượng cúp điện thoại, không ngờ tay đàn em đã được mình bồi dưỡng hơn hai mươi năm lại chẳng có tí đầu óc nào.
Hầu Dương tức giận đến nỗi sắp nổ tung phổi.
Anh ta vừa đi vừa mắng: “Đồ chết tiệt vô liêm sỉ, bố mày đã vất vả làm việc cho mày, lập công cho mày, thế mà mày lại đối xử với tao như thế à? Tô Tín Lượng, mày chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày tao giết chết mày.”
“Còn Giang Sách, bố mày sẽ khiến mày chết không yên lành.”
Anh ta vừa xoa xoa cái bụng đau đớn vừa đi dọc theo con đường.
Đi được một đoạn, một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh anh ta, mở cửa sổ, một người đàn ông mặc vest và đeo kính râm hỏi: “Có phải là Hầu Dương của công ty đá quý Mạc Bắc không?”
Hầu Dương hừ giọng: “Tôi là Hầu Dương, nhưng tôi không còn là người của đá quý Mạc Bắc nữa rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tổng giám đốc chúng tôi muốn gặp anh, mời lên xe ạ.”
“Tổng giám đốc của mấy người? Là ai?”
“Châu báu Thiệu Anh, Reeves.”
Hầu Dương sửng sốt, châu báu Thiệu Anh hiện là công ty đứng đầu ngành trang sức ở quận Giang Nam, có thực lực mạnh nhất.
Ngay cả một nhà kinh doanh đá quý đẳng cấp thế giới như châu báu Hằng Tinh cũng không thể chế ngự châu báu Thiệu Anh trong một thời gian ngắn, hai ông trùm hàng đầu đã chiến đấu đến chết để giành lấy thị trường ở quận Giang Nam.
Tại sao ông chủ của châu báu Thiệu Anh của quận Giang Nam lại đột nhiên tìm mình vào thời điểm như chứ?
Sau đó anh ta nghĩ lại, Giang Sách là người của châu báu Hằng Tinh, mà Thiệu Anh và Hằng Tinh là đối thủ một mất một còn, cũng là kẻ thù một mất một còn với Giang Sách, kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Reeves chính là bạn của Hầu Dương.
Nghĩ đến đây Hầu Dương gật đầu, vươn tay mở cửa xe, ngồi vào.
Nửa tiếng sau.
Hầu Dương được đưa đến tòa nhà văn phòng của châu báu Thiệu Anh, do người đàn ông đeo kính râm dẫn đường, đến văn phòng của tổng giám đốc.
Không đón tiếp ở phòng tiếp tân, mà lại đưa thẳng đến phòng tổng giám đốc, điều này đủ để thể hiện sự tôn trọng của Reeves đối với Hầu Dương, khiến Hầu Dương rất bất ngờ.
Vừa bước vào cửa, Hầu Dương đã nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, nhã nhặn, đeo kính đang ngồi ở bàn làm việc.
“Anh chính là tổng giám đốc Reeves ạ?” Hầu Dương ngập ngừng hỏi.
“Ha ha, là tôi.”
Reeves đặt cây bút mực trên tay xuống, bước tới bắt tay Hầu Dương rồi mời anh ta ngồi xuống.
Mọi hành động đều rất lịch sự, khiến Hầu Dương cảm thấy sợ hãi.
“Không biết anh tìm tôi có chuyện gì không?” Hầu Dương hỏi.
Reeves đẩy kính lên và nhìn thẳng Hầu Dương hơn mười giây. Hầu Dương rất bối rối.
Ngay lập tức, Reeves nói: “Hầu Dương, tôi đã biết chuyện của anh rồi.”
“Hả?”
“Tôi biết bởi vì Giang Sách mà anh đã mất việc, còn bị dạy dỗ một trận nữa.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hầu Dương đã thấy tức giận rồi.
Reeves lắc đầu cười gượng nói: “Trước kia Giang Sách đã tham gia quân ngũ, đã giết rất nhiều người, anh ra tay với anh ta, nói thật, chẳng có lý trí gì cả.”
Hầu Dương thở dài: “Tôi cũng là tức quá nên nhất thời hồ đồ.”
Reeves an ủi: “Giang Sách đó quả thật là đáng ghét, ỷ có một ít bản lĩnh đã khoe khoang khoác lác khắp nơi, ngăn cản đường phát tài của người khác còn chưa nói, lại kiêu căng ngạo mạn, tưởng một tay có thể che cả bầu trời của ngành trang sức chắc.”
Hầu Dương càng nghe càng thấy không đúng.
Anh ta không ngu ngốc, vừa nghe mấy lời này đã cảm thấy Reeves có điều gì đó muốn nói.
Vì thế anh ta ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc, anh đừng thừa nước đục thả câu chứ, anh lúc thì mắng Giang Sách là đồ khốn nạn, lúc lại an ủi tôi, có phải anh cũng đã từng bị Giang Sách hại, muốn cùng với tôi đối phó với anh ta chăng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!