Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bảo mật nơi này rất tốt, không cần lo sẽ tiết lộ điều gì ra ngoài. 

Viên Chấn mời Giang Sách ngồi xuống rồi hỏi: "Ngài Giang, lần này anh tự mình tới tìm tôi là vì chuyện gì vậy?" 

Giang Sách nói: "Tôi tới là muốn lấy tấm thẻ kia. Nhiều năm vậy rồi, hẳn trong đó vẫn còn chút tiền nhỉ?" 

Viên Chấn cười: "Ngài Giang, anh yên tâm. Suốt bao năm nay, thẻ của anh đều do tôi tự mình quản lý, trong đó quả thật là có chút tiền." 

Tóm tắt mọi chuyện là vào ba năm trước, Viên Chấn đưa người nhà tới Tây Cảnh xử lý một vụ làm ăn, kết quả bị kẻ cướp để mắt tới, cả gia đình đều bị bắt giữ, lâm vào tình cảnh nguy hiểm." 

Lúc đó anh ấy đã nghĩ mình chết chắc rồi. 

Trùng hợp chính là lúc đó Giang Sách vừa hay hoàn thành một chiến dịch, đang dẫn người trở về thì đúng lúc bắt gặp cảnh tượng bắt cóc tống tiền. 

Trải qua một trận đọ sức anh dũng, Giang Sách thành công cứu được cả nhà Viên Chấn. 

Từ đó về sau, Viện Chấn vẫn luôn mang ơn Giang Sách, đối xử với anh như 

ba mẹ tái sinh. 

Vào lúc đó, Giang Sách đã chinh chiến khắp nơi và thu được rất nhiều chiến lợi phẩm, đồng thời cũng kiếm được rất nhiều tiền của từ những đại gia trên toàn thế giới. 

Giang Sách không biết giải quyết số tiền này thế nào nên dứt khoát gửi hết vào ngân hàng Thụy Sĩ, để Viên Chấn quản lý toàn bộ. 

Còn Viên Chấn thì làm cho Giang Sách một tấm thẻ có thể rút tiền bất kỳ lúc nào. 

Mấy năm nay Giang Sách liên tục chinh chiến nên không tiện lúc nào cũng cầm theo tấm thẻ, anh dứt khoát đưa Viên Chấn giữ giúp. 

Ba năm nay, Viện Chẩn luôn cẩn thận giúp Giang Sách quản lý nghiệp vụ, cái gì kiếm tiền được thì đều đầu tư, canh cánh suy nghĩ làm sao để kiếm được thêm nhiều tiền. Anh ấy tích cực kiếm tiền cho Giang Sách còn hơn cả cho bản thân. 

Bởi vì Viên Chấn cảm thấy cho dù báo đáp Giang Sách cả đời cũng không thể đền đáp được ơn cứu mạng cả nhà. 

Bây giờ Giang Sách bị món nợ với doanh nghiệp Thiên Đỉnh đè tới mức thở không nổi thì mới nhớ đến tấm thẻ nằm trong tay Viên Chấn. 

Anh nhớ mang máng trong tấm thẻ này có không ít tiền. Nhưng cụ thể là bao nhiêu thì anh cũng không rõ. 

"Ngài Giang, anh chờ một chút, tôi sẽ lập tức đi lấy thẻ cho anh." 

Chưa tới mười phút sau, Viên Chấn cầm theo một chiếc hộp màu đỏ đi tới. Anh ấy đặt nó lên bàn rồi mở ra, để lộ một tấm thẻ ngân hàng màu đen tuyền. 

Viên Chấn nói: "Đây là thẻ vàng Long Phượng Tử của ngân hàng chúng tôi, cả thế giới chỉ có năm người sở hữu nó, trong đó có anh." 

Giang Sách cầm thẻ lên, lật qua lật lại rồi hỏi: "Trong tấm thẻ này có 1,2 tỷ không?" 

Nghe thấy vậy, Viên Chấn lập tức bật cười ha hả. 

"Ngài Giang, ngài không hề biết gì về tài sản của mình sao?" 

Giang Sách lúng túng nhún vai: "Tôi cũng không để ý chuyện này lắm." 

Viên Chấn nói: "Lúc ngài giao tài sản cá nhân cho tôi quản lý đã không chỉ có 1,2 tỷ. Qua những năm nay, số tiền đã gấp lên tận mấy chục lần." 

Giang Sách nghe xong cũng không nhịn được mà líu lưỡi. Anh biết trong thẻ mình có tiền, chỉ là không ngờ lại nhiều tới vậy. 

Anh lúng túng cười nói: "Quản lý Viên, mấy năm nay may mà có anh quản lý. Nói thật, tôi không am hiểu về vấn đề tài chính, nếu không có anh giúp đỡ, bây giờ tôi chắc chắn không có nhiều tiền như vậy được." 

Viên Chẩn được khen ngợi mà lo sợ: "Lời này của ngài Giang khách sáo quá rồi. Đừng nói là quản lý tài sản giúp anh, cho dù muốn tôi dâng mạng thì tôi đây cũng không tiếc." 

"Khụ khụ, không cần đâu." 

Viên Chấn tiếp tục nói: "Ngài Giang, anh lấy tấm thẻ này làm gì cũng được. Còn tài sản vẫn có thể giao cho tôi quản lý như trướ, như vậy thì mới có thể khiến tài sản của ngài không ngừng tăng lên." 

Giang Sách hiếu kỳ: "Vậy doanh thu một ngày của tôi là bao nhiêu?" 

Viên Chấn cười: "Ngoại trừ đầu tư và cổ tức ra, với tài sản đồ sộ như bây giờ của ngài, chỉ xét tiền lãi ngân hàng thôi thì mỗi ngày có thể nhận hơn năm nghìn." 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận