Editor: Min
Linh Tư đơ ra, rồi lại không thể phản bác lại. Lúc đó cô mới bước ra khỏi khách sạn, vẫn chưa lên xe, Vương Hoành bỗng nhiên gọi điện nói cô không cần đến công ty, cứ đứng tại chỗ chờ. Cô ta ngờ ngợ đứng chờ tầm hai mươi phút, bỗng nhiên có một chiếc xe đến, nói là mời cô lên xe uống ly trà, còn gọi cho Vương Hoành trước mặt cô. Dù bán tín bán nghi nhưng cuối cùng vẫn đến đây.
Nhưng kiểu gì cũng không ngờ rằng, người muốn mời cô uống trà lại là anh rể của cô ta, Trình Tư Hạo.
Nhìn dáng vẻ này, nhìn giống đang thẩm vấn tội phạm hơn.
Không đợi Trình Tư Hạo lên tiếng, cô ta đã đánh đòn phủ đầu: “Anh rể, thương tích của chị như thế nào rồi, hai ngày nay bên truyền thông cứ đứng ở cửa bệnh viện, sợ bị chụp nên em vẫn chưa dám đi.”
Lưu Hoài để một chiếc ghế dựa phía sau Trình Tư Hạo, anh cúi đầu thưởng thức dây chuyền cơ khí trên chiếc đồng hồ, ngón trỏ gõ lên mặt đồng hồ, con ngươi sâu như xoáy nước không hề gợn sóng, trừ những đường nét sắc lạnh trên cằm của anh ra, Linh Tư không hề đoán được anh đang nghĩ từ.
Cô ta nuốt nước miếng, như lơ đãng nhắc đến: “Ba cũng mới gọi điện cho em, nói muốn đến đây thăm chị nữa.”
Nghe thấy những lời này, Trình Tư Hạo ngước mắt lên, nhưng lại nhìn về phía người vệ sĩ bên cạnh cô. Vệ sĩ nhận được chỉ thị, tiến lên lấy túi xách của Linh Tư ở trên sô pha, cung kính đưa cho người đàn ông đang ngồi trước máy tính ở bên cạnh.
Linh Tư: “Các người định làm gì?”
Vài giây sau, người đàn ông ngồi trước màn hình lắc đầu với Trình Tư Hạo, sau đó lập tức có người cầm chén nước, hất lên mặt Linh Tư.
Xúc cảm lạnh lẽo kích thích các xúc giác của Linh Tư, cô ta hét to “A” một tiếng. Đây là nước đá âm mấy độ vừa lấy ra từ tủ lạnh đó, bây giờ dù là mùa hè nhưng đột ngột tưới hết lên đầu cô như vậy cũng khiến mặt cô tê tái.
Lau mặt mình xong, Linh Tư khó tin nhìn người đàn ông trước mắt, cả người run rẩy vì tức giận: “Trình Tư Hạo!”
Không tệ, không thèm gọi anh rể nữa rồi.
Trình Tư Hạo lạnh nhạt ngước mắt: “Hình phạt cho việc cô nói dối.”
Anh đứng lên, cầm điện thoại cô ta nhìn thoáng qua, “Tôi không có nhiều kiên nhẫn để dây dưa với cô đâu, vì vậy,” ngừng một chút, câu tiếp theo nói rất chậm: “Tốt nhất cô nên thẳng thắn đi.”
“Nếu tôi mời cô đến đây được, đương nhiên cũng để cô bình yên vô sự rời đi được.”
Bốn chữ bình yên vô sự được anh cố ý nhấn mạnh, Linh Tư nhìn biểu cảm lạnh lẽo trên mặt người đàn ông, run rẩy càng mãnh liệt, bỗng nhiên vô lực ngồi trên đất. Trình Tư Hạo, quả là một người đàn ông khủng bố.
…………
Linh Lung nằm trên giường bệnh một ngày, bây giờ đã ngồi dậy được, dù còn hơi choáng váng, nhưng cũng không tệ như trước.
Thi Di gọt một ít trái cây đặt trên tủ đầu giường cho cô, bây giờ cô đang cầm quả táo, nhàn nhã lướt điện thoại.
Không ít người nhắn tin hỏi thăm tình trạng của cô, Linh Lung nghĩ ngợi một lát, mở Weibo ra, gõ một bản nháp: “Đã khỏe hơn rồi, đừng lo nhé.”
Mới đăng lên được một giây, bình luận, tin nhắn nảy lên trong nhát mắt, có người còn chạy qua bình luân bên L.E: “Phu nhân của mấy người tỉnh lại rồi kìa, phải chăm sóc cho tốt đó nha.”
Linh Lung đang trả lời lại từng tin nhắn một thì Triệu Đình Nhiên gọi điện: “Chị iu, khi nào mới về Tương Hải?”
Chắc chắn Trình Tư Hạo chưa yên tâm, đoán chừng lúc sức khỏe Linh Lung tốt hơn chút thì sẽ về Tương Hải, kè kè bên cạnh để chăm sóc.
Linh Lung mở loa ngoài ra, cắn quả táo “rộp” một miếng, vị ngọt lan ra trong miệng cô: “Chắc mấy ngày nữa.”
Ít nhất phải chờ vết sẹo trên đầu hồi phục chút đã.
Triệu Đình Nhiên đã sớm nhắn tin bên WeChat cho cô lúc cô tỉnh lại, bây giờ gọi điện chẳng qua là sợ cô chán thôi. Nói chuyện phiếm được vài câu, Triệu Đình Nhiên bỗng nhớ đến video được lan truyền điên cuồng trên mạng vào ngày sau khi Linh Lung gặp chuyện, hơi do dự hỏi: “Cái video, ở trên mạng ấy, mày xem chưa?”
Cô nói đứt quãng, ngập ngừng vài lần. Linh Lung đúng là chưa thấy bộ dạng nghẹn lời này của cô nàng bao giờ, thấy kì kì: “ Video gì cơ?”
Triệu Đình Nhiên đảo mắt, nghĩ lại thì vẫn nên nói với cô thôi, đây là chuyện có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng của nó mà, sao lại không làm chớ? Nếu chờ con Linh Lung ngốc xít này chủ động thì chả biết chờ đến ngày tháng năm nào.
Trực tiếp tới công chuyện bằng hành động, Triệu Đình Nhiên gửi video được đăng hai ngày trước qua: “Tao gửi qua WeChat rồi đó, tự xem đi.”
Nói xong thì cúp máy luôn. Linh Lung đã quen với dáng vẻ tùy tiện này của cô rồi, xử xong quả táo, rửa sạch tay rồi mới không nhanh không chậm mở video lên.
Điện thoại mở màn hình ra, lúc thấy hình ảnh đó, Linh Lung ngừng động tác chỉnh chăn lại: Trình Tư Hạo?
Anh không nhận phỏng vấn công khai mà?
Dù bây giờ mặt anh bị quay hơi mờ, không nhìn được rõ nhưng thân hình và bộ quần áo đó Linh Lung lại quá quen thuộc.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng cẩn trọng khi bị người ở bốn phía đánh giá như vậy của anh, Linh Lung thấy thú vị rồi đó. Cô nâng chiếc bàn nhỏ trên giường lên, dựa vào chiếc gối rồi thích thú xem tiếp.
Đến khi người dẫn chương trình nhắc đến “bức ảnh trên Weibo hai ngày trước”, đôi mắt của Linh Lung mở to ra. Thật ra cô cũng muốn nghe câu trả lời của Trình Tư Hạo, dù sao cho đến giờ, Trình Tư Hạo chưa bao giờ trực tiếp nhắc đến chuyện này.
“Đúng như mọi người nghĩ, tôi không hề kết hôn đột ngột với phu nhân mình. Em ấy là đàn em khóa dưới cấp ba và đại học của tôi, cũng là người bạn đời mà tôi chọn, tôi rất yêu vợ tôi.”
Giọng nói trầm thấp, réo rắt của người đàn ông xuyên qua màn hình truyền đến vành tai dần đỏ lên của Linh Lung. Dù không thấy rõ mặt anh, nhưng Linh Lung biết rõ ánh mắt của anh lúc đó kiên định ra sao.
“Tôi rất yêu vợ tôi.”
Linh Lung không nhịn được giơ tay lên che miệng, dây truyền nước bị động tác tay của cô làm rung rung, nhưng tâm tình được giấu kín của cô bây giờ vậy.
Hai năm sau khi kết hôn, giữa hai người lần đầu tiên xuất hiện từ “Yêu”. Giọng điệu của Trình Tư Hạo không hề có gì gọi là cho có lệ, rất xúc động, thậm chí còn do dự, chỉ muốn truyền đạt một sự thật cho các khán giả đang xem trước màn hình hay đang ngồi ở khán đài: “Tôi rất yêu vợ tôi.”
Vì bị băng gạc quấn quanh, gương mặt chỉ lộ ra một nửa lập tức trở nên ướt át. Linh Lung khịt khịt mũi, không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt từ khóe mắt, không lâu sau, hốc mắt ban đầu còn sáng lấp lánh thì bây giờ đã đỏ lên.
Suy nghĩ vẫn luôn ở trong lòng từ trước ngày càng thêm chắc chắn. Không phải có thể, không phải có lẽ, mà người Trình Tư Hạo thích từ trước đến nay là cô.
Lúc Thi Di bận bịu chuyện ở bên ngoài xong, tiến vào thì thấy sếp mình đang ngồi bó gối, cầm khăn giấy, không ngừng lau mũi và nước mắt. Cô hoảng hồn, mặc kệ cái điện thoại bị rớt, vội vàng chạy đến cạnh Linh Lung: “Chị Linh, chị sao thế, khó chịu chỗ nào hả, sao chị khóc?”
Cô vội vã lấy hộp giấy thì mới phát hiện tùm lum khăn giấy trên đất, lập tức hoảng sợ: “Chị Linh, em đi gọi bác sĩ liền, chị đợi chút nha.”
Nếu tiên sinh mà thấy thì xào me hấp chả cô luôn quá, dám chăm sóc người ta kiểu vậy à?
Linh Lung bỗng nhiên mở miệng: “Chị không sao đâu.”
Cô ngẩng đầu, vì khóc quá lâu nên giọng nói có chút khàn.
Bây giờ Thi Di mới để ý đến cái điện thoại trên giường, nó đang phát video phỏng vấn hai ngày trước của tiên sinh.
Cái câu:
“Đúng như mọi người nghĩ, tôi không hề kết hôn đột ngột với phu nhân mình. Em ấy là đàn em khóa dưới cấp ba và đại học của tôi, cũng là người bạn đời mà tôi chọn, tôi rất yêu vợ tôi.”
Đang được replay liên tục.
Thi Di há hốc mồm: “Vậy là phu nhân, chị?”
“Chị không sao mà.”
Linh Lung lặp lại, cất điện thoại đi, hắng giọng hỏi Thi Di: “Tiên sinh đâu?”
“Hình như tiên sinh ra ngoài rồi, chắc chút nữa trở lại liền ấy mà.”
Bây giờ Thi Di mới nhận ra gì đó, à vậy là phu nhân bị câu nói này của tiên sinh làm cho cảm động á hả?
Cô vỗ ngực, bây giờ mới rảnh rỗi để nhặt điện thoại lên: “Làm em sợ muốn chết, chị Linh tôi ơi, em còn tưởng chị bị gì.”
Thi Di than thở vài câu, dọn dẹp khăn giấy ở mép giường xong thì rót một ly nước sôi để nguội đặt ở mép giường cho cô.
“Đó là video phỏng vấn của tiên sinh vào buổi tối chị xảy ra chuyện đó. Chị không biết đâu, lúc vừa đăng lên, chưa tới một phút sau đã vọt lên hot search, câu nói này của tiên sinh cũng bị biên tập cắt ghép tùm lum từa lưa luôn.”
Thi Di nhớ lúc đó ai xung quanh cũng cảm thán sự ngầu đét của tiên sinh, mắt đầy hâm mộ: “Chị Linh, tiên sinh thật sự rất yêu chị đó.”
Mấy năm nay cô đi theo Linh Lung, ít nhiều gì cũng biết về tình huống giữa chị Linh và tiên sinh. Vợ chồng son này dường như cách nhau một sợi dây, nhưng gần đây cũng đã thả lỏng chút rồi.
Linh Lung gật đầu, lần đầu nhìn thẳng vào vấn đề này, lẩm bẩm: “Do chị cứ hiểu lầm mãi.”
Lúc Trình Tư Hạo trở về là đã nửa tiếng sau, Thi Di quỷ quyệt này đã lén chạy ra ngoài từ lâu.
Khi thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, Trình Tư Hạo lạnh lùng: “Sao lại thế này?”
“Khó chịu à?”
Anh mím môi, sợ hai ngày này Linh Lung lại bị gì.
“Không,” Linh Lung xoa xoa mắt, híp mắt: “Em xem video của anh rồi.”
Trình Tư Hạo đã cởi áo khoác ra, ngồi ở mép giường: “Video?”
Đột nhiên nhớ ra, anh bình tĩnh chớp mắt, cúi đầu nhìn, trong mắt dường như có ý cười: “Vậy nhìn ra trọng điểm rồi à?”
Linh Lung không nói gì, lập tức vươn tay, làm nũng- chuyện cô chưa bao giờ có: “Ôm một cái đi.”
Hiển nhiên không ngờ cô sẽ hành động như vậy, Trình Tư Hạo sửng sốt, đáp lại động tác đó, vuốt ve tóc cô, giọng điệu chậm lại: “Sao vậy?”
“Trình Tư Hạo, sao năm đó anh lại cưới em?”
Linh Lung dựa vào lòng anh, có vài câu hỏi vẫn luôn chôn sâu trong lòng cô hai năm nay. Đáp án mà cô nhận định từ ban đầu, bây giờ như đang sụp đổ từng chút một.
“Anh biết rõ mục đích của ba em khi để em kết hôn với anh mà, tại sao còn đồng ý liên hôn giữa hai nhà bọn mình?”
Nhướng mày lên, kéo chăn qua đắp lên người cô, bây giờ mới mở miệng: “Không tại sao cả, cũng không phức tạp như vậy đâu. Muốn cưới thì cưới thôi, anh chưa cưới em chưa gả, sao lại thấy bọn mình không hợp nhau?”
“Nếu lúc đó không phải là em thì sao?”
Linh Lung hỏi vấn đề mấu chốt: “Sự thích hợp này không bao gồm việc lúc đó còn một cô gái chưa lập gia đình nữa.”
“Không đâu,” Trình Tư Hạo trả lời rất nhanh, Linh Lung ngồi dậy ngước mắt nhìn anh, hàm răng cắn chặt vì lo lắng, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh cho đến khi nghe thấy giọng nói trong trẻo, dễ nghe của người đàn ông, “Linh Lung, anh đã nói chưa nhỉ, em là vợ của anh, là người được anh chọn.”
Em luôn nghĩ rằng chỉ có mình em thích anh, hóa ra người em nghĩ không thích mình, lại yêu thầm em.