Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Linh Lung cong khóe miệng, mắt nhìn điện thoại, lại nhìn Trình Tư Hạo, nhịn xuống xúc động muốn cười to. Xem ra không phải ngủ như chết, mà là mệt đến chết.

Không đến hai giây sau, đầu bên kia truyền đến một tiếng vang, sau đó là tiếng cúp máy.

Linh Lung không nhịn được nữa, tiếng cười giòn tan lan ra khắp phòng. Trình Tư Hạo bôi thuốc cho cô, đôi môi bất động thanh sắc cũng cong lên.

Ngày hôm sau Linh Lung muốn đi dạo phố nên đặt báo thức lúc 8 giờ, nhưng Trình Tư Hạo lại chỉnh thành 9 giờ, lúc Linh Lung dậy nhìn thời gian thì lập tức gọi điện cho Giả Đình Đình.

Cục u trên trán vì được Trình Tư Hạo xoa hơn nửa tiếng vào tối qua nên lúc này đã xẹp lại nhiều, chỉ còn một vết đỏ. Buổi sáng lại thấy trên trán mát lạnh, chắc Trình Tư Hạo thoa thuốc cho cô rồi.

Giả Đình Đình cũng mới tỉnh, ngáp dài: “Cậu ngủ nên ngu người rồi, sáng nay cậu nhắn tin cho tớ nói lùi lại một tiếng rồi mà?”

Nếu không thì cô ấy cũng sẽ không ngủ đến tận bây giờ. Sáng nay Tiêu Sầm phải rời đi, trước khi đi vẫn không quên bắt lấy cô ấy rồi lăn lộn một trận, đúng là không biết hai chữ “tiết chế” viết thế nào.

Linh Lung trả lời bên WeChat mới thấy tin nhắn đã gửi cho Giả Đình Đình vào hai tiếng trước. Xem ra, Trình Tư Hạo đã nói thay cô rồi.

Trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào, sau đó rời giường rửa mặt, thay đồ rồi xuống tầng.

Dì Hà vẫn luôn bận rộn ở dưới này, thấy cô xuống, vội vàng đem đồ ngọt ở phòng bếp lên: “Tiên sinh nói, nếu con không muốn ăn cơm thì không cần ăn đâu. Đây là bánh kem và bánh mì trợ lý Lưu mới đưa hồi sáng, con ăn chút đi rồi ra ngoài.”

Đêm qua làm đến lúc muộn như vậy, cô cũng chỉ đơn giản ăn bánh mì do Trình Tư Hạo mua rồi ăn vài ngụm cháo, bây giờ có hơi đói bụng.

Ăn hai miếng bánh mì, tài xế đưa cô ra ngoài.

Ban đầu Giả Đình Đình muốn đến đón cô, nhưng nghĩ đến gương mặt hay xuất hiện trước camera kia của Giả Đình Đình, Linh Lung vẫn xua tay, “Thôi, để tớ nói tài xế chở cũng được.”

Nếu không bé con trong bụng cô bị dọa thì phải làm sao.

Trong khoảng thời gian này, Giả Đình Đình vì bận đóng phim nên gầy lại nhiều, nhéo mặt cũng không cảm nhân được chút thịt nào, so sánh với cô bây giờ ở trong bụng còn có một người nữa thì rất rõ ràng.

Mới gặp là đã trêu ghẹo vết hôn tối qua, thấy vết đo đỏ trên đầu Linh Lung, Giả Đình Đình cười chọc cô không có tiền đồ, chỉ một Tiêu Sầm cách bởi một chiếc điện thoại thôi mà đã dọa cô thế kia rồi.

Giả Đình Đình đeo khẩu trang và mũ, hai người chậm rì rì đến trung tâm thương mại. Đi theo sau bọn họ có hai người xách chiến lợi phẩm bọn họ vừa mua, cách bọn họ cỡ 10 bước chân, không đi lên quấy rầy.

Trong đó, một người là tài xế của Linh Lung, một người là trợ lý của Giả Đình Đình.

Bây giờ tình huống của hai người khá đặc thù, đúng là không thể sơ suất.

“Có kiểm tra là trai hay gái không?”

Giả Đình Đình duỗi tay sờ nơi nhô lên kia, cảm giác rất thần kỳ, thế mà bên trong đang chứa đựng một sự sống vừa nảy nở.

Linh Lung lắc đầu, “Không, tớ sợ kiểm tra thì áp lực lắm.”

Hai người đúng lúc đi đến một tiệm quần áo, Giả Đình Đình nghiêng đầu về phía cô: “Tại sao, có gì mà áp lực?”

Linh Lung vốn để để giải sầu, cũng không mua nhiều đồ lắm. Cô ngồi xuống ghế dành cho khách ở bên cạnh, sau đó mới nói: “Tớ không biết nữa, vừa muốn là con trai vừa muốn là con gái.”

Nếu là con trai, vậy có nghĩa từ khi bé sinh ra đã bắt đầu là người nối nghiệp của Trình gia, sau này sẽ trải qua rất nhiều khổ cực khác xa với những đứa bé cùng tuổi. Nhưng nếu là con gái, cô lại sợ sau này bé con đi lấy chồng, không ở cạnh bọn họ nữa, bị người khác coi thường. Dù là nam hay nữa, cô đều khó chịu.

Ngón tay của Giả Đình Đình dừng lại ở một chiếc váy dài màu nâu nhạt. Vì đang đeo khẩu trang nên không thấy được có cười không, nhưng có thể thấy đôi mắt cong lại kia: “Tớ nói nè, hay cậu đừng sinh con nữa. Nam hay nữ cũng không được, vậy sinh gì đây, thai long phượng hả?”

Linh Lung thuận tay cầm lấy kẹo tặng kèm trên bàn, nghe vậy thì cau mày lắc đầu: “Một bé thôi tớ đã chịu không nổi rồi, không muốn bé thứ hai đâu.”

E là có muốn hay không thì cũng không phải chuyện cô quyết định được.

Giả Đình Đình nhìn thấy nhưng không nói toạc ra, cầm quần áo khoa tay múa chân ướm lên người, hỏi cô: “Cái này thấy sao?”

Linh Lung nhìn đánh giá, váy dài màu nâu nhạt, chiều dài đến đầu gối của cô ấy, rất tôn da, kiểu dáng đơn giản hào phóng, khi nằm xuống ngủ cũng không bị cấn, cổ lộ ra làn da trắng tuyết càng hoàn hảo với nền tối hơn.

Chiếc váy này vừa nhìn đã thấy ưu nhã cao quý, đàng hoàng.

Nhưng: “Cậu thấy lúc nào thì thích hợp để mặc bộ này?”

Quần áo của Giả Đình Đình dù không phải loại gợi cảm quyến rũ, nhưng cũng không trong sáng bảo thủ như vậy. Bộ này vừa thấy đã biết không phải phong cách của cô ấy, bây giờ nghĩ lại thì hình như đây là lần đầu Giả Đình Đình mua loại quần áo này.

Giả Đình Đình nói người phục vụ bỏ vào bao cho cô, sau đó ngẩng đầu: “Hai ngày nữa phải về nhà họ Giả một chuyến, phong cách quần áo của tớ không thích hợp.”

Lời nói đến bên miệng của Linh Lung khựng lại, cô tra trên mạng cũng biết ít nhiều về gia đình phức tạp của Giả Đình Đình. Tìm được cha mẹ ruột, nhưng cô ấy cũng không vứt bỏ công dưỡng dục từ nhỏ của nhà bên kia được, thường chạy qua lại hai bên.

Ba mẹ ruột dù không ở cạnh vào quá trình cô ấy lớn lên, nhưng không cần phải thương cô quá, cuộc sống cũng khá thoải mái. Tuy nhiên gầy đây giống như cô nữ chính bị người khác ôm nhầm không tình nguyện nhận ba mẹ ruột của mình lắm, dỗ dành có hơi cứng nhắc, Giả Đình Đình càng là mắt không thấy tâm không phiền.

Linh Lung chậm rãi đứng dậy, dù không đến nổi như bầu bảy tám tháng khi ngồi dậy phải đỡ eo, nhưng bây giờ cô vẫn cẩn thận.

“Bộ đó cũng được.”

Giả Đình Đình nhìn theo ánh mắt của cô: “Bộ nào?”

Quần áo được treo bên phải cánh cửa, ánh mắt hai người vừa dừng lại, ở cửa lại vang lên tiếng “Hoan nghênh ghé thăm” nhiệt tình.

Hai cô gái ăn mặc xinh đẹp kéo tay nhau bước vào. Một người thì cả người đầy hàng hiệu, đôi môi hồng luôn cười nhẹ, cô gái có mặt mày tinh xảo, ngây thơ nhưng lại không mất đi sự xinh đẹp, đôi giày da màu trắng lộ ra sự hoạt bát năng động.

Mái tóc dài đến vai rũ ở hai bên được thắt bím thành hình hoa phức tạp, có vài sợi rơi xuống ở bên tai, làn da trắng nõn, tươi xinh, cả người vừa nhìn đã biết là khí chất dịu dàng của quý tộc.

Linh Lung chú ý đến ánh mắt Giả Đình Đình đã thay đổi, sau đó dâng lên vài nét châm chọc, đi thẳng đến phía trước: “Linh Lung, cậu nói cái này à?”

Cô ấy vừa mới mở miệng, cô gái vừa tiến vào cửa kia liền nhìn qua phía Giả Đình Đình, ánh mắt cả kinh, chột dạ rất rõ ràng, sau đó lùi lại hai bước. Biểu cảm đó như thể bất ngờ gặp được Giả Đình Đình ở đây, cũng không ngờ lại gặp được.

Linh Lung chần chờ gật đầu, trong lòng ít nhiều gì cũng đoán ra được một chút. Đôi khi chính là như vậy, người vừa mới nhắc đến, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt bạn.

Cô suy nghĩ không biết có nên đổi tiệm khác không.

Không đợi cô lên tiếng, Tiêu Viện ở bên kia nhận ra gì đó, lập tức ngẩng đầu nói với cô gái đi cùng cô ta: “Bọn mình đổi tiệm khác đi, tớ không muốn ở đây nữa.”

Cô gái đi cùng ngẩng đầu nhìn nhìn, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, hơi khó hiểu: “Vì sao thế, quần áo của tiệm này đẹp lắm, tớ thường mua ở đây.”

Nhìn đến bộ đồ trên tay Giả Đình Đình liền sáng ngời lên: “Bộ đó đẹp quá, tớ thấy hợp với cậu lắm, cậu mau đi thử đi.”

Cô nàng vừa nói xong, lập tức kéo Tiêu Viện tiến lên.

Bộ Linh Lung chỉ cho Giả Đình Đình là một chiếc áo khoác màu trắng mỏng rất thục nữ, góc dưới ở bên phải có một đóa hoa oải hương được thêu lên, lá cây màu xanh ở bên được thêu sinh động như thật, năm cánh hoa trên đó mở ra hình phễu, cả bông hoa tạo thành một đường nét nghệ thuật, phối hợp với chiếc áo khoác lông xù khiến người ta cảm thấy vừa cao quý lại vừa bí ẩn, rất đẹp.

Khó trách người này vừa liếc mắt một cái đã thích.

Nhưng cũng vừa vặn quá, nếu không phải Giả Đình Đình nói muốn thay đổi phong cách, Linh Lung cũng sẽ không đề cử cho cô ấy bộ này.

Tiêu Viện đã bị cô gái kia túm đến trước mặt, chỉ vào bộ đồ rồi nói với người phục vụ: “Lấy bộ đó cho chúng tôi thử chút.”

Giả Đình Đình tốt bụng giải thích: “Bộ này tôi nhìn thấy trước.”

Dù cô ấy nói với cô gái này, nhưng tầm mắt lại nhìn Tiêu Viện đang cúi đầu đứng ở một bên.

Linh Lung cũng đi qua, nghe thấy nữ sinh kia phản bác: “Cô nhìn thấy thì sao chứ, vẫn chưa mua cơ mà,” cô ta liếc Giả Đình Đình, cười nhạo một tiếng, giọng nói khinh thường: “Hơn nữa, cô mua nổi à?”

Trừ Linh Tư ra, Linh Lung lại nhìn thấy một người ngu xuẩn nữa rồi. Cô nghĩ sau này nhất định phải nhấn mạnh ở công ty của mình, nhìn thấy người khác mặc thương hiệu mà mình không biết đến thì không được coi khinh, sẽ tỏ vẻ bản thân không có kiến thức. Người ta chỉ tùy tiện mời một nhà thiết kế riêng làm thôi mà đã bằng chi phí trang phục một năm của bạn rồi.

Đương nhiên Tiêu Viện biết chân tướng, nhỏ giọng lôi kéo nữ sinh kia: “Thôi, chúng ta đi thôi, đổi tiệm khác.”

“Vì sao bọn họ không đổi chứ, bọn mình không đi”. Cô ta kéo Tiêu Viện lên phía trước: “Cậu sợ gì chứ, cậu là người của Tiêu gia mà, chỉ vì một bộ quần áo mà tùy tiện để người khác khinh thường vậy sao?”

Không biết có phải do có Giả Đình Đình ở đây, hay là do câu nói của cô gái này mà sắc mặt của Tiêu Viện hơi khó coi. Cô gái kia bây giờ mới nhận ra, vội vàng giải thích: “Ý của tớ là, trước đây cô Tiêu và chú Tiêu thương cậu vậy mà, cậu sợ cái gì chứ. Dù người ruột thịt kia đã quay lại, nhưng trước đây người luôn ở cạnh cô và chú mỗi ngày không phải là cậu à? Hơn nữa, không biết từ nhỏ lớn lên ở đây, cũng chưa bồi dưỡng cảm tình với cô chú, sao có thể đánh đồng với người lớn lên với bọn họ là cậu được? Nhìn là đã biết không được dạy dỗ gì.”

Tiêu Viện kéo tay cô ta, ý bảo đừng nói nữa. Cô mẫn cảm bắt được hai chữ “trước đây”, cô gái kia vẫn còn lải nhải: “Sợ gì, tiền tiêu vặt hai ba tháng này của cậu đoán chừng mua được cửa hàng này luôn kia kìa, ai dám không bán cho cậu chứ?”

Giả Đình Đình cười lạnh trong lòng, nhàn nhạt thu ánh mắt khinh thường lại.

Mua cửa hàng này à, đúng là có ước mơ thật đấy. Cô cũng không biết, cô mới không về nhà được hai tháng thôi, cô gái này đã lên đến trời như vậy rồi?

Hay lắm, vỗ mông ngực hay thật.

Nhân viên cửa hàng vừa nghe thấy đã biết đây là người giàu có, nhưng đây thường làm công việc bán quần áo, đương nhiên cũng thấy được Linh Lung và Giả Đình Đình rất khác người thường, tình huống này cũng không biết cuối cùng nên bán cho ai nữa.

Không phải là bọn họ không chịu bỏ bộ quần áo này, mà là ai cũng biết, trong một cửa tiệm nổi tiếng như thế này, mỗi bộ quần áo đều là độc nhất vô nhị, chỉ có một số đo, một kiểu dáng, một bộ quần áo, không có bộ thứ hai.

Chẳng qua bộ đồ này cũng không phải là không mua không được, nhưng ngay lập tức không biết điều tranh giành như thế này, cô ta một hai phải cướp được.

“Phục vụ, gói bộ đồ này lại cho bọn tôi, bọn tôi muốn!”

Cô gái kia lập tức nói ra, giọng nói đầy đắc ý vang lên khắp tiệm.

Giả Đình Đình nhắm mắt, cảm thấy đã kiên nhẫn đủ rồi, đúng là cho rằng cô ấy dễ coi thường. Lập tức không thèm nhìn, duỗi chân đá vào chiếc giá treo mười mấy bộ quần áo, cả hai bên không đỡ được nên rớt xuống. Mười mấy bộ quần áo trực tiếp ngã xuống trước gương mặt há hốc mồm của nhân viên cửa hàng, rớt xuống thảm lông trên sàn nhà.

Giả Đình Đình ngẩng đầu nhìn hai người kia, tháo khẩu trang xuống, chỉ vào những bộ quần áo kia, đột nhiên cười lên, mang theo sự khiêu khích: “Những bộ đó, tôi muốn.”

Tiếng thét chói tai ở xung quanh còn chưa kịp vang lên, Linh Lung đã thấy hai người đàn ông bước vào cửa. Nước mắt chảy ra, cô đi đến chỗ người quen nọ: “Chồng ơi, bọn họ bắt nạt em.”

“……”
Nhấn Mở Bình Luận