Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cô bé nhỏ gân cổ, ngửa mặt lên trời gào to, nước mắt đầy mặt, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy chiếc hộp vì dùng sức nên trắng bệch, miệng mở to, chóp mũi nhanh chóng đỏ lên, tóc bị nước mắt làm cho ướt nhẹp dính vào mặt, vài giọt nước mắt trong suốt chảy vào miệng bé. Cô nhóc tự ghét bỏ mình, “phì phì” ra vài cái.

Bộ dạng không thèm để ý đến hình tượng của mình như thế này đúng là không ai bằng.

Mấy đứa trẻ đứng bên cạnh thấy vậy trợn mắt há mồm, đôi mắt không thèm chớp. Những bé gái gặp được ở xung quanh phần lớn đều im lặng, lễ phép thanh tú, còn loại con gái tùy hứng, nói khóc là khóc ngay, thể hiện cảm xúc của mình ra như vậy thì đúng là ít thấy.

Sắc mặt của bé gái cãi cọ với cô bé lúc nãy cũng hơi thay đổi, nhẹ nhàng rụt tay từ chiếc hộp lại, chu chu môi, muốn nói nhưng lại không biết nói gì cả.

Cô bé không làm gì hết mà, sao lại thảm như thế này.

Linh Lung đang muốn tiến lên lên Trình Tư Hạo đưa tay giữ lại: “Chuyện của con nít, để con nít tự giải quyết.”

Lúc này nếu người lớn nhúng tay vào thì sẽ càng phức tạp hơn.

Đúng lúc cô cũng muốn nhìn xem con trai nhà mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Trong một đám con nít đang nhìn nhau, Trình Cảnh Triết phản ứng lại đầu tiên, lạnh lùng nhìn về phía bé gái kia: “Xin lỗi em ấy.”

Tình huống vừa rồi nhìn kiểu gì cũng là lỗi của cô bé kia, dù bất cẩn cũng vậy, mà nếu do Mộc Tĩnh Hàm tự mình làm cũng thế. Cô bé đột nhiên tiến lên muốn cướp quà của Mộc Tĩnh Hàm, rõ ràng là một hành vi không lễ phép.

Trình Cảnh Triết cau mày. Một là rõ ràng bé gái kia cũng đang muốn khóc lên, hai là cô nhóc khó dỗ bên cạnh này dù tiếng khóc đã nhỏ dần, nhưng mũi thì vẫn rầm rì, hức hức không ngừng.

Cô bé kia cũng đỏ mắt, cúi đầu nói nhỏ một câu: “Xin lỗi.”

“Không sao.”

Mộc Tĩnh Hàm trả lời câu này nhanh hơn ai hết, giơ tay lau nước mắt. Lông mi bị nước mắt thấm ướt dầm dề, dài và cong vút, đôi môi nhỏ hồng nhạt thoải mái nói: “Em không so đo với chị đâu.”

“……”

Cô bé kia đang muốn chảy nước mắt thì lại kinh ngạc đến mức nuốt ngược vào trong. Sao lại có một người kỳ lạ như vậy chứ.

Mộc Tĩnh Hàm khóc đủ rồi, duỗi tay ngắn lấy khăn giấy trên bàn, tự giải thích trong lòng: Ba nói, mình rất tốt bụng, là đại nhân, không so đo với những tiểu nhân có lòng dạ hẹp hòi được.

Linh Lung đứa cạnh bàn nín cười đến mức không chịu nổi, ngay cả ánh mắt Trình Tư Hạo nhìn cô bé này cũng khác đi.

Con gái mà hai vợ chồng đó nuôi, quả nhiên khác người.

Có thể vì ngại, thấy gương mặt của Trình Cảnh Triết vẫn mất kiên nhẫn, bé gái lúc nãy nói tiếp: “Chị đền cho em nha.”

Như vậy thì trong lòng cô bé cũng sẽ không áy náy nữa, dù sao cũng làm hỏng đồ của người khác rồi, bé đó vẫn còn là một nhóc con, cô bé không so đo được.

Mộc Tĩnh Hàm khóc xong, thấy miệng chua xót, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt không đổi sắc cầm nĩa lên, xúc hai miếng bánh kem ngọt ngào đưa vào trong miệng, cảm giác trong miệng đầy hương vị mới tủi thân buông nĩa ra, nhìn về phía cô bé Hồ Tiêu vừa nói xong: “Nhưng cái đó hiếm lắm, chị đền không nổi đâu.”

“……”

Đứa nhóc này rốt cuộc từ đâu tới vậy, hay lắm hay lắm.

Sự áy náy lúc nãy của Hồ Tiêu hoàn toàn biến mất, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tư Hạo, ý là: Tổ tông này tớ phục vụ không được đâu.

Hồ Tiêu ở trường cũng được xem là người quen biết Trình Cảnh Triết. Nhà của hai bé gần, Linh Lung quen mẹ cô bé, Trình Cảnh Triết lại thường xuyên được dạy là phải chăm sóc bạn gái, ngay cả món quà lúc nãy thì trừ món đặc biệt của Mộc Tĩnh Hàm ra, cô bé cũng rất thật lòng tặng một quyển sách.

Vì vậy so với những người khác, Trình Cảnh Triết cũng không xa cách cô bé lắm.

Thế nên lúc nãy mới không che giấu cảm xúc, nói thẳng ra bốn chữ “Xin lỗi em ấy” như vậy.

Trình Cảnh Triết nhìn cô gái nhỏ sắp khóc tiếp, cái mũi đã hồng lên, môi anh đào hơi dẩu ra, rõ ràng có chút không vui. Nước mắt đã khô, chảy từ khóe mắt xuống đến tận cằm. Nhớ đến tiếng khóc vang vọng đến phía chân trời lúc nãy, cậu bé đau đầu nhắm mắt, đến lúc mở ra lại như thể từ bỏ giãy giụa, duỗi tay nhân cái hộp Mộc Tĩnh Hàm đặt trước mặt cậu. Đống quần áo màu sắc rực rỡ kia lúc này đặc biệt lóa mắt.

“Quà này anh nhận, anh thích lắm.”

Lại nói tiếp trong biểu cảm một lời khó nói hết của mấy đứa trẻ: “Mấy bộ bị dơ này hai ngày nay anh sẽ sưu tập lại, chờ đến lúc gặp lại em, anh đảm bảo sẽ đủ 88 bộ.”

Hồ Tiêu: “……”

Cái đó hiếm lắm, cậu đền không nổi đâu.

Nhưng không ngờ, cô nhóc căn bản không để ý đến chuyện đó, đôi mắt như tử thần nhìn chăm chú Trình Cảnh Triết: “Nhưng anh trai ơi, cả kỳ nghỉ hè này em đều ở đây, ngày mai em gặp lại bọn nó, sẽ đủ 88 bộ ạ?”

Bọn trẻ: “.......”

Hóa ra con gái còn có dáng vẻ này nữa.

Trình Cảnh Triết: “……”

Giọng nói nghẹn ngào, Mộc Tĩnh Hàm đúng là đã phá vỡ nhận thức về tính cách của nhân loại trong ba năm nay của cậu bé.

Linh Lung còn chưa kịp kinh ngạc vì con mình hiếm khi không keo kiệt về số lượng từ ngữ như vậy thì đã bị một câu của Mộc Tĩnh Hàm làm cho cười ầm lên, giòn giã dễ nghe, đặc biệt rõ ràng trong không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trình Tư Hạo nhìn sắc mặt đen lại của con trai nhà mình, thong dong nhướng mày. Anh vỗ vỗ cô vợ của mình, sâu sắc cảm thấy, trong tương lai chắc nhà bọn họ phải nuôi hai đứa con nít không chịu lớn rồi.

…………

Đầu tháng 7, bạn nhỏ Mộc Tĩnh Hàm bắt đầu nghỉ hè ở Tương Hải với Trình gia.

Đã trải qua lời hứa “88 bộ” ngày hôm qua, cô bé từ buổi sáng đã ngồi ở cửa, đôi mắt mong chờ nhìn vào phòng của bạn nhỏ Trình Cảnh Triết. Bé gõ cửa hai lần, chắc anh trai vẫn chưa tỉnh dậy, không nghe thấy nên không mở cửa.

Cuối cùng vẫn là Linh Lung đi một vòng ở dưới tầng, không thấy ai nên mới đi lên, phát hiện cô công chúa nhỏ này đang nhụt chí ngồi trên đệm.

Xoa xoa đầu cô bé, Linh Lung giải thích: “Anh trai và chú ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi, không có ở trong phòng đâu con.”

“Chạy bộ buổi sáng ạ?”

Đôi mắt của công chúa nhỏ liên tục chớp chớp, lóe lên tia sáng trong trẻo.

“Đúng rồi, sáng sớm nào anh trai cũng đi, muốn rèn luyện thân thể.”

Rèn luyện?

Đầu Mộc Tĩnh Hàm không khỏi nhớ lại tình cảnh “Mẹ hay nói bé béo, ngày nào cũng nói bé nhất định phải rèn luyện thân thể”, cúi đầu.

Nhìn dáng người vẫn cứ mũm mĩm của mình, bé ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Linh Lung: “Dì ơi, sau này con rèn luyện với anh trai được không ạ?”

Linh Lung mong mà không được: “Đương nhiên là được, ngày mai dì gọi con, con không được ngủ nướng đâu nha.”

Mộc Tĩnh Hàm vui vẻ gật đầu, đáp lại thật mạnh “Vâng ạ!”

Thế là hôm nay, Trình Tư Hạo và Trình Cảnh Triết quay về thì nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang đứng lên khỏi mặt đất. Nhưng vì trước đây Linh Lung rất thích đi chân trần trên sàn nhà nên Trình Tư Hạo cho người giúp việc trải một lớp thảm ở cả tầng trên và tầng dưới, bây giờ xem ra đúng là tầm nhìn xa trông rộng.

Còn Trình Cảnh Triết thì nhíu mày rồi lại thả lỏng ra, chào hỏi với mẹ ở trên tầng rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh, vẫn không nói gì.

Đến tận khi cô bé đi xuống tầng, bịch bịch bịch chạy đến cạnh cậu, nghe thấy câu nói không được tự nhiên lắm của cậu bé “Con gái không nên ngồi dưới đất”.

Linh Lung đang bước chân đến phòng bếp lập tức dừng lại, dáng vẻ như thể gặp quỷ. Trình Tư Hạo cũng liếc mắt nhìn về phía bên này, thằng con trai này còn biết quan tâm đến người khác nữa à?

Mộc Tĩnh Hàm chỉ mở to mắt, ra vẻ anh nói gì em cũng nghe anh hết. Ai bảo trừ ba và mẹ ra, anh trai là người đẹp nhất chứ.

Trên bàn cơm, Linh Lung đề nghị ngày mai để cô công chúa Mộc Tĩnh Hàm đi chạy bộ buổi sáng cùng, một câu “Nếu mọi người không dị nghị thì chúng ta cứ quyết định vậy đi!”, gõ dùi hết chuyện.

Công chúa nhỏ phấn khích ăn cháo, nâng đầu nhìn về phía Trình Cảnh Triết: “Anh trai, ngày mai anh phải chờ em đó nha, nếu anh dậy sớm thì phải gọi em đó.”

“……”

Trình Cảnh Triết không ngừng tưởng tượng buổi sáng ngày mai phải bắt đầu làm vậy, cảm thấy đau đầu.

Chưa đến 6 giờ hôm sau, Trình Cảnh Triết đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống tầng. Kỳ lạ là ở dưới tầng cũng không có người ba ngày nào cũng chờ cậu.

Cậu bé đi lên tầng lại, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt. Có nên gõ cửa không? Không nên đâu.

Nhìn giờ, hôm nay cũng giống với mọi hôm mà.

Người giúp việc ở phía dưới nhắc nhở: “Thiếu gia, nửa tiếng trước tiên sinh đã ra ngoài rồi, nói là hôm nay cậu phải chăm sóc tiểu thư Mộc gia nữa, không làm phiền cậu.”

Trình Cảnh Triết: “……”

Đây là lời ba nói á?

Người giúp việc cẩn thận nhìn sắc mặt của thiếu gia, vẫn không thuật lại nguyên câu của Trình Tư Hạo: “Nói với thiếu gia, hôm nay nó phải mang theo con dâu theo, đừng liên lụy tới tôi.”

Gương mặt xinh đẹp của Trình Cảnh Triết dần dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lẽo nhìn lên tầng, rồi lại liếc mắt nhìn mặt trời đã dần dâng lên ở phía đông, trực tiếp chạy đến chỗ huyền quan.

Người giúp việc kinh ngạc nhìn bóng dáng của thiếu gia. Thiếu gia không định chờ Mộc tiểu thư sao?

Nhưng cũng thắc mắc vậy thôi chứ không dám nói ra. Trình Cảnh Triết đã mở tủ giày ra, bỗng nhiên quay đầu, xoay người đi lên lầu một lần nữa. Người giúp việc thấy thì sửng sốt, có vẻ như liên lụy đến tiên sinh thật rồi.

Từ khi Trình Cảnh Triết bắt đầu đi lên tầng, gương mặt tinh xảo liền có vẻ mất tự nhiên.

Đến khi đứng trước căn phòng dành cho khách được dọn dẹp cho Mộc Tĩnh Hàm, môi mỏng hơi mím, ngón tay thon dài trắng nõn thường đàn piano, móng tay được chăm sóc mượt mà, gọn gàng.

“Cốc cốc” hai tiếng, mười mấy giây sau, âm thanh dài hơn, “Cốc cốc cốc.”

Một phút sau, âm thanh biến thành: “Thùng thùng.”

Linh Lung vẫn luôn nghe lén ở trong phòng, trực tiếp kéo cửa ra, thấy con trai chuẩn bị bỏ cuộc, đi xuống tầng thì nhàn nhạt nói: “Con à, con gái tham ngủ lắm, con không biết à?”

“……”

Sao cậu biết được chứ, trong nhà lại không có bé gái nào nhỏ như thế.

Linh Lung thở dài, nhấc chân dẫn đầu: “Con lại đây.”

Gõ hai tiếng nữa, sau khi xác định bên trong vẫn yên lặng, Linh Lung mở cửa ra.

Đi vào, quả nhiên cô nhóc này đang nằm giữa giường, ngủ đến trời đất tối sầm.

Nằm thẳng ngửa mặt ra, hai tay hai chân tạo thành hình chữ đại (大) chĩa về phía hai đầu giường, chăn trên người cũng bị cọ xuống dưới bụng, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn. Tóc rối lộn xộn, môi khẽ nhếch, nhìn kỹ thì ở bên khóe miệng còn có chất lỏng màu trong suốt, tay nhỏ hơi nắm chặt, cái cổ mum múp thịt thành công tạo thành nọng dưới miệng bé. Rõ ràng vóc dáng không lớn nhưng lại chiếm chỗ không ít, tư thế ngủ không thanh lịch đó nhìn kiểu nào cũng thấy buồn cười.

Trình Cảnh Triết nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đầu đi. Ba chữ Mộc Tĩnh Hàm này đã thành công thay đổi tam quan của cậu bé.

Linh Lung giả vờ bình tĩnh chỉnh quần áo lại cho Mộc Tĩnh Hàm, vỗ vỗ mông nhỏ đầy thịt, co dãn của cô bé: “Công chúa nhỏ, rời giường thôi, ông mặt trời đánh mông đó.”

Liên tục gọi vài tiếng, Mộc Tĩnh Hàm mới trằn trọc tỉnh lại, rồi từ từ tỉnh hẳn. Chầm chậm ngồi dậy xoa xoa mắt, vô thức ngáp một cái, đôi mắt chưa mở ra hết nhìn Trình Cảnh Triết đang đứng cạnh cửa một lúc, chần chờ giơ tay: “Anh trai.”

Linh Lung còn chưa lên tiếng, cô nhóc hất mái tóc che mắt ra, nói rành rọt hai chữ: “Nằm mơ.”

Trình Cảnh Triết: “……”

Linh Lung: Công chúa nhỏ à, dì cũng không biết con mơ cái gì nữa.

…………
Nhấn Mở Bình Luận