Kẻ bắt cóc đẩy Tinh Vân vào một căn phòng khá kín đáo gần đó. Trong căn phòng tối, hắn quay người Tinh Vân lại, giữ chặt hai tay cô trên tường, áp sát người hắn vào người cô để gương mặt cô chạm vào hắn. Hắn tham lam di chuyển mũi khắp mật cô, vòng ra sau tai và lần xuống cổ như muốn hít thở cho kỳ hết những hương thơm trên người cô cho thỏa nỗi nhớ nhung. Mùi hương trên người hắn với Tinh Vân mà nói không thể quen hơn được. Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không chống cự nữa. Nhắm mắt lại chờ hắn chán sẽ buông cô ra. “Đoàn Nam Phong, hai năm qua, tôi đã từng nghĩ nếu chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa thì sẽ trong tình huống nào khi mà mỗi người ở một nơi xa như vậy. Tôi cũng từng nghĩ không biết chúng ta có giống như trong phim, tình cờ gặp lại nhau trên phố để rồi gượng gạo chào nhau hay không? Nhưng ngày nghĩ đêm nghĩ cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có lúc gặp lại trong tình huống này và anh lại làm cái trò này để chào tôi. Tại sao, tại sao lúc nào anh cũng muốn làm nhục tôi như vậy? Không được, tôi không thể để anh tiếp tục tự do ức hiếp tôi nữa.”
Nghĩ vậy, Tinh Vân liền vùng ra khỏi người hắn, lấy chân đá vào chân hắn. Nhưng vô ích, không những không ngăn cản được hắn mà còn khiến hắn hứng thú hơn, hôn cô mạnh hơn. Tiện thể còn cắn cho cô một cú rõ đau vào cần cổ trắng ngần.
“Á!...”Tinh Vân kêu lên. Vô tình còn kích thích người nào đó nhanh tay rút dây nơ chiếc áo dạ hội đang giữ ở phía sau chiếc cổ duyên dáng. Nhanh như cắt, toàn bộ cảnh xuân đẩy đà trắng trẻo của cô hiện ra trước mắt hắn.
Tinh Vân nhanh tay lấy tay che lại. Gương mặt ai đó nhếch lên một nụ cười khẩy, cao giọng nói ra một câu rất đểu : “Em không mặc áo ngực sao? Cứ như vậy mà dưỡng dẹo trước mặt đàn ông hả?”
Vừa dứt lời, bàn tay to của hắn siết chặt cằm nàng, bắt nàng nhìn vào mặt hắn. Tinh Vân hai mắt trong veo nhưng cương nghị chầm chầm nhìn thẳng vào mặt Đoàn Nam Phong thách thức.
Hắn lại gom hết tức giận, gằn từng tiếng: “Bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô khiến tôi không thể xem thường. Hết Hoàng Gia Khiêm lại đến Lâm Thiên Vũ. Em phải cặp với bao nhiêu đàn ông mới thỏa mãn?”
Tinh Vân trừng mắt nhìn hắn, giơ tay tát một cái thật mạnh vào gương mặt điển trai của hắn. Nhất thời bị đau, Đoàn Nam Phong buông tay ra khỏi cằm của Tinh Vân. Tinh Vân vừa cột lại dây áo dạ hội vừa xối xả vào mặt hắn: “Anh ăn nói cái kiểu gì vậy hả?”
“Thứ nhất, áo dạ hội có mút đệm, nhà thiết kế của tôi nói không cần mặc thêm áo lót. Thứ hai, tôi có quyến rũ ai thì cũng không liên quan gì đến anh vì tôi không có quyến rũ anh.”
Không chờ cơ hội phản công, Tinh Vân một đường đi thẳng ra cửa phòng. Nhưng ai kia đâu dễ để nàng đi. Nhanh tay giữ lấy tay nàng, áp môi vào đôi môi đỏ mọng vừa mắng chửi hắn mà hôn thật mạnh. Tinh Vân phản ứng dữ dội trước hành động của hắn cho nên đã cắn vào môi hắn. Người nào đó bị cắn đau cũng không buông môi nàng ra. Vị máu mặn chát lan tỏa trong miệng hai người. Càng hôn hắn càng điên cuồng hơn, tay hắn từ chiếc lưng trần của nàng lần xuống chiếc khóa phía sau của chiếc đầm dạ hội kéo xuống. Trong chốc lát phía sau trở nên trống trải thuận tiện cho tay hắn lần vào bên trong chạm vào da thịt mềm mại của nàng. Tinh Vân rùng mình, trừng mắt nhìn hắn cả gan đụng vào mình ngang nhiên như lấy đồ trong túi.
“Không được, nàng không thể cứ để cái tên này ức hiếp như vậy được. Nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây không biết chuyện gì sẽ xảy ra.” Nghĩ vậy, Tinh Vân càng chống cự mạnh hơn, lên gối một đường vào giữa hai chân hắn. Nhưng khi gối của nàng vừa chạm vào nơi đó thì bất ngờ nàng lại dừng lại. Hai má tự nhiên ửng đỏ, tất cả những hình ảnh trước đây của hắn và nàng lần lượt hiện ra. Những cảnh yêu đương ân ái suốt hai năm qua bị phong tỏa nay có dịp hiện ra hành hạ nàng.
Không thấy nàng chống cự nữa, Đoàn Nam Phong từ từ nới lỏng bờ môi, thỏ thẻ rất nhỏ vào tai nàng: “Nói cho tôi biết, làm sao để có thể quên em?”