Chương 1406
“Đúng vậy!”
Vậy cô đã nói gì?” Lam Tịch nhìn Lê Nhật Linh, như thể hy vọng của anh bây giờ chỉ có duy nhất mình cô.
“Tôi đã từ chối nhưng anh ấy cho cha của cậu ba ngày. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ quá dễ dàng trong ba ngày này đâu.” Lê Nhật Linh thở dài, cô chỉ thích làm vài mẫu thiết kế ở công ty, cũng không có cái gì quá nổi bật hay tận tâm tận lực. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại được trở thành khách quý của công ty .JZ, được mời đến công ty để làm việc.
“Cô từ chối? Cô cũng không muốn chuyển đến công ty JZ sao?” Hai mắt của Lam Tịch chang chốc sáng lên vì Lê Nhật Linh sẵn sàng từ cha tương lai phía trước vì muốn tiếp tục ở lại đây?
“Không phải là tôi không muốn đi, cũng không phải chống cự gì cả. Chẳng qua là tôi không muốn bị người khác coi như đồ vật để trao đổi mà thôi” Lê Nhật Linh không để ý đến sắc mặt của Lam Tịch mà trực tiếp nói, những lời nói này lại khiến Lam Tịch ủ rũ trở lại ngay lập tức.
“Thôi, quên đi, không nói chuyện này nữa.
Hôm nay tôi đến muộn, còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành, tôi muốn về làm việc tiếp.”
Lê Nhật Linh thở dài, chớp mắt nhìn Lam Tịch, lúc này anh đã rời đi.
Lam Tịch cũng nhìn lại Lê Nhật Linh rồi cười với cô, tuy là vậy nhưng trong lòng anh thực sự có chút chua xót, có phải là anh đã quá xem thường Lâm Quân rồi không, hay là do anh còn quá trẻ tuổi.
Đến bây giờ anh mới đột nhiên nhận ra rằng anh thực sự không thể giữ được cô nữa.
Bên kia, Lâm Quân gọi cho Hà Dĩ Phong: “Có chuyện gì vậy, cậu Lâm? Mới sáng sớm đã không cho tôi ngủ yên giấc”
“Hôm nay tôi đã đi đến Coler!” Giọng nói của Lâm Quân có chút kích động.
“Coler là gì? Cậu mới thu mua công ty mới sao?” Hà Dĩ Phong trở mình, tùy ý đáp lại.
“Không, tôi không thu mua công ty nào hết, công ty Coler là nơi Lê Nhật Linh đang làm việc. Tôi đến tìm chủ tịch của bọn họ, yêu cầu ông ấy cho Lê Nhật Linh chuyển đến công ty JZ công tác. Tuy là cô ấy đã mất trí nhớ nhưng có lẽ ở nơi cũ vẫn còn đọng lại một vài dấu ấn quen thuộc. Tôi sẽ cố gắng khôi phục trí nhớ cho cô ấy, sau đó để cô ấy trở về bên cạnh tôi.” Lâm Quân tràn đầy tự tin nói với Hà Dĩ Phong, cả người cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên “Nói như vậy là ông ấy đã đồng ý sao?”
“Đương nhiên là ông ấy đồng ý rồi. Nhưng mà điều kiện đầy đủ như vậy, tôi vẫn không hiếu tại sao Lê Nhật Linh lại không muốn rời đi”
“Lê Nhật Linh không muốn? Cô ấy có nghe được cuộc trò chuyện của anh không?”
“Đúng, có lẽ cô ấy nghĩ chúng tôi coi cô ấy là một món đồ để mang ra trao đổi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!