Chương 47: Là một con cờ
“Nếu như không phải vì lo lắng cho mày, màynghĩ là mày có thể gả cho một người xuất sắc toàn diện, thiên chỉ kiêu tử như Lâm Quân sao hả?!”
” Nói như vậy, đây là vì tốt cho con?”
Lê Nhật Linh không cười nổi, càng không khóc nổi.
Ông rõ ràng biết cô đã có người yêu, lại còn yêu tha thiết, thế mà cứ như vậy đầy cô lên giường của một người đàn ông xa lạ.
Rốt cuộc là ba cô, người ba cô kính trọng vô sỉ tới mức độ nào, mới làm ra được loại (chuyện táng tận lương tâm với chính con mình như vậy?
Suốt ba năm, cô oán trách số phậnquá sức bất công đối với mình, oán hận Lâm Quân ngựa đực chỉ thèm muốn thân thể mình, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, chính là ba đang thao túng hôn nhân của mình.
“Ba, có lúc con thật sự hoài nghỉ, con rốt cuộc có phải con ruột của ba hay không?”
“Mày còn dám cãi! Nếu mày không phải con gái tao, tao hà tất phải phí công lập kế hoạch công phu như vậy để cho mày thuận lợi gả vào nhà họ Lâm! Bao nhiêu người hau háu nhìn chằm chằm nhà họ Lâm, bao nhiêu đàn bà muốn dính chặt lên người chồng mày mày có biết không?” Lê Hải Thiêntức muốn nổ não, trợn mắt nhìn cô, “Lâm Quân bất luận là dáng người hay là gia thế, cũng không có chỗ nào chê được, mày ôm được một cây đại thụ như vậy, lại vẫn ngang bướng cho rằng mình bất hạnh, đúng làcó phúc mà không biết hưởng!”
Từng lời nói như đá tảng không ngừng giáng xuống của ba, đã khiến Lê Nhật Linh hoàn toàn tuyệt vọng.
Hóa ra, gia đình hòa thuận tốt đẹp chẳng qua chỉ là ảo tưởng trong đầu cô mà thôi, so sánh cao thấp nặng nhẹ trong cái nhà này, mình căn bản không đáng nhắc tới.
Lòng Lê Nhật Linh hoàn toàn nguội lạnh, cô siết chặt quả đấm, “Nhưng Lâm Quân đã nói muốn ly hôn, con cũng không có cách nào làm khác.”
“Vậy mày không biết đi cầu xin hắn à!
Mấy ngày trước quan hệ giữa hai đứa không phải có chút hòa hoãn sao? Ngày hôm qua hắn còn đề cho mày mặc bộ váy dạ hội “Chân tình’ của nhà thiết kế Hải Longtham gia tiệc rượu không phải sao, chỉ cần mày mở miệng cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ nề mặt mày mà suy nghĩ lại!” Lê Hải Thiên chỉ coi Lê Nhật Linh như một con cờ, bài bố từng nước đi, giao phó từng nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ cân nhắc tới cảm nhận của cô.
“Ba!” Cô siết chặt quả đấm, đau đớn cắt đứt lời của ba, “Con không muốn.”
Lê Hải Thiên vừa nghe, liền vung tay muốn tát thêm cái nữa lên mặt Lê Nhật Linh, bị vợ níu kéo, “Hải Thiên, Hải Thiên tôi van ông đừng đánh Nhật Linh, nói chuyện mềm mỏng tử tế với con nó không được sao? Nhật Linh là con gái của chúng ta mà, nó chỉ là một đứa con gái yếu ớt, làm sao chịu nổi mấy cái tát muốn lấy mạng người của ông?”
Nhìn thấy mẹ che chở cho Lê Nhật Linh xuống nước cầu khẩn ba, Lê Nhã Tuyết hồi lâu không lên tiếng bỗng nhiên đứng lên, kéo mẹ sang một bên.”Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cần nhà chúng ta nữa sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!