Đột ngột bị níu giữ, Hình Sở Nhan giật mình xoay đầu lại. Ngay khi chạm mặt người đang nắm lấy cánh tay mình, cảm xúc trong Hình Sở Nhan lập tức bùng nổ.
Trong chớp mắt, Hình Sở Nhan lập tức nhào đến ôm chầm người trước mặt, trái tim dưới lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ tung ngay tức khắc.
"Nhất Thành..."
Giọng nói yếu ớt của Hình Sở Nhan phát lên, Nghiêm Nhất Thành vòng hai tay ôm siết lấy người cô, anh bất giác vùi mặt vào hõm vai gầy đang run run.
Nhưng dù cho màn tái ngộ có bao nhiêu xúc động, Nghiêm Nhất Thành vẫn vô cùng tỉnh táo buông Hình Sở Nhan ra, nhanh chóng kéo cô rời khỏi sân bay.
Quả nhiên, ngay khi cả hai vừa lên taxi, ông bà nội Trần cùng hai tên vệ sĩ đã đuổi ra tới nơi.
Ngồi trên taxi, thành công thoát khỏi sự kiểm soát của ông bà nội Trần, Hình Sở Nhan khẽ cười hắt ra nhẹ nhõm, thế nhưng vừa quay qua phía Nghiêm Nhất Thành ngồi bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo lại bao trùm lấy cô.
Nghiêm Nhất Thành nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan bằng gương mặt không cảm xúc, tựa như anh đang tức giận nhưng không dám lên tiếng mắng một trận.
Hình Sở Nhan cứng nhắc chuyển người ngồi ngay ngắn, cúi gằm mặt tránh né ánh mắt của Nghiêm Nhất Thành.
"Thế nào?" Nghiêm Nhất Thành bất chợt mở lời hỏi, giọng điệu không thiếu sự châm biếm: "Chẳng phải em giỏi lắm sao? Tính toán cũng rất hay, sao bây giờ như vừa trốn ngục ra vậy?"
Cơn ấm ức ở giữa ngực Hình Sở Nhan cuộn trào, hai mắt cũng bắt đầu rưng rưng. Tuy nhiên bên tai cô vẫn truyền đến sự chỉ trích của Nghiêm Nhất Thành.
"Em nghĩ lấy đồng tiền của người khác là dễ à? Họ có thể cho em tiền, nhưng chẳng lẽ em chưa từng lường việc họ sẽ kèm theo điều kiện em phải chăm lo cho họ đến khi họ qua đời? Đừng nói với anh, ngay cả điều đơn giản này em cũng chưa từng nghĩ tới?"
Câu trước vừa dứt, Nghiêm Nhất Thành đã thở mạnh ra một hơi, nghiêm nghị tiếp lời: "Hơn nữa, chẳng phải chính em đã hứa dù có chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với anh trước, em xem tự ý quyết định để rồi đã gây ra hậu quả gì cho bản thân? Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ về điều gì lại làm như vậy, hả?"
Cả người Hình Sở Nhan chợt run lên bần bật, cô vẫn cúi sâu, nước mắt liên tục tuôn trào rơi cả xuống bàn tay đang đặt trên chân.
Trong phút chốc, Hình Sở Nhan bỗng bật khóc nức nở, nghẹn ngào đáp: "Em không nghĩ gì hết, em chỉ nghĩ đến anh thôi..."
"Nghĩ đến anh lại không có câu hội ý, nghĩ đến anh lại chọn rời xa anh, vậy anh có nên cảm kích vì em đã nghĩ cho anh không?"
Giọng nói của Nghiêm Nhất Thành trước sau vẫn bình bình, không nóng giận cũng không khó chịu, có điều ý tứ đầy móc mỉa.
Cứ ngỡ gặp lại sẽ là một màn tái hợp đầy xúc cảm, nhưng thứ Hình Sở Nhan nhận được lại là những ẩn ý trách cứ của Nghiêm Nhất Thành.
Hình Sở Nhan thật lòng biết sai, một tháng qua cô sống trong bốn bức tường vô tri vô cảm, xung quanh chỉ toàn lòng người nham hiểm. Cô đã từng giây từng phút mong chờ gặp lại Nghiêm Nhất Thành, nhưng rồi cái kết cô có chính là thất vọng của sự tưởng bở.
Nghiêm Nhất Thành ngày hôm đó giận dữ lớn tiếng, sẵn sàng buông tay để Hình Sở Nhan rời đi. Ngày hôm nay anh xuất hiện ở sân bay, có lẽ chỉ là do trùng hợp tiễn Hà Chấn Kiệt.
Bỗng nhiên đầu óc nặng nề bấy lâu của Hình Sở Nhan thông suốt đến kỳ lạ, thời gian qua cô mải trông ngóng ngày gặp lại Nghiêm Nhất Thành mà quên mất. Quên đi chuyện chính anh chẳng hề nuối tiếc khi cô rời đi, quên đi chuyện dù không có cô bên cạnh thì anh vẫn sống rất tốt.
Hình Sở Nhan dùng hai tay vuốt mặt, tiện thể lau đi nước mắt liên tục tuôn ra. Trong lúc ôm mặt, cô cong môi tự cười nhạo bản thân, hậu quả ngày hôm nay là do cô "xứng đáng" nhận được sau quyết định thiếu suy nghĩ, chẳng thể đòi hỏi cũng chẳng thể đổ lỗi lên ai khác.
Nghĩ rồi Hình Sở Nhan nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc, sau khi lau nước mắt xong cô ngồi thẳng dậy ngả người ra lưng ghế, xoay mặt ra phía cửa sổ.
Dõi theo cử chỉ cùng sự im lặng của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành biết mình đã lỡ lời vào thời điểm không thích hợp.
Nghiêm Nhất Thành thật sự không muốn trách Hình Sở Nhan, nhưng giờ đây, nhìn dáng vẻ gầy guộc cùng gương mặt xanh xao của cô, anh lại vừa đau vừa giận.
Có điều, Nghiêm Nhất Thành hiểu Hình Sở Nhan đã chịu đủ tổn thương, chỉ cần cô bình an trở về bên anh, chuyện đã qua không nên níu kéo lại.
Nghiêm Nhất Thành lặng lẽ thở dài một hơi xua đuổi ý nghĩ tiêu cực, anh ngồi nhích người qua, bất chợt nắm lấy bàn tay của Hình Sở Nhan giữ chặt, hạ giọng hỏi: "Em biết sợ chưa?".
Truyện đề cử: Ngôn Hoan
"Biết rồi." Hình Sở Nhan không chần chừ đáp, sau đó cô chậm rãi quay lại, nở một nụ cười vô hồn: "Nhưng cũng muộn rồi."
Câu trả lời cùng phản ứng của Hình Sở Nhan khiến ấn đường của Nghiêm Nhất Thành hơi cau nhẹ khó hiểu. Cô khẽ cười nhạt, mơ hồ thì thào: "Nếu sớm biết anh còn giận nhiều như vậy, em đã chết ở nơi khuất mắt anh."