Khi Mặc Kỳ Dực nằm xuống bên giường, Lộ Tĩnh hoàn toàn vẫn chưa ngủ, nhưng đôi mắt nhắm chặt, hơi thở ổn định, cả người bộ dạng yên tĩnh vô cùng, trong đầu hiện ra toàn bộ kết quả khi nghĩ đến việc cha Lộ không còn nữa. Bàn tay vô thức siết chặt lấy tấm chăn, siết rất mạnh như việc mà hiện tại bản thân vô cùng bất lực.
Dù làm cách gì, Lộ Tĩnh cũng chỉ biết một điều, cô phải cứu cha. Cô không muốn đánh cược mọi thứ, càng không muốn đem chính mạng sống của ông ra để đánh cược.
Nhìn cô gái nhỏ nằm gọn một góc, người đàn ông đưa bàn tay quen thuộc luồn vào vùng eo nhỏ nhắn kéo cô lại gần, dựa đầu vào hõm cổ cô. Giọng nói khẽ khàng cất lên, trầm lắng nhẹ nhàng tựa một bản nhạc êm dịu.
“Thử tin tưởng tôi, tôi chắc chắn không để em thất vọng.
Mặc Kỳ Dực không thiếu thứ gì, hắn có thể cho cô tất cả. Nhưng ranh giới khác biệt, cả hai vẫn chẳng thể nào dung hoà.
Nghe câu nói nói này, trong lòng cô gái nhỏ khẽ run rẩy nhẹ. Cô không biết cảm xúc này là gì, chẳng qua cũng chỉ vì một sự việc nhỏ dẫn đến như hiện tai.
Tin tưởng Mặc Kỳ Dực? Nghe cũng thật khó tin.
Lộ Tĩnh không hề đáp lời, đã diễn đang ngủ thì cũng phải tròn vai, nhưng sâu trong thâm tâm, nơi mềm yếu nhất dần dần mất phòng ngự.
Thế giới của Lộ Tĩnh hiện tại, chẳng phải đều bị người đàn ông này một tay tàn phá sao? Từ một cuộc sống tự do bình ổn cùng cha, chốc lát đã bị cuốn vào những điều nguy hiểm. Từ khi gặp hắn, cô cũng chẳng thể toàn quyền quyết định, cứ thế bị người đàn ông tự tay định đoạt.Lộ Tĩnh im lặng, một giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Đôi mỗi cắn chặt vào nhau, cắn đến mức đau vẫn không buông ra. Cả người như một khúc gỗ.
Đêm nay, có vẻ Mặc Kỳ Dực tương đối mệt, người đàn ông chỉ đơn giản nằm ôm cô ngủ, cũng không hề có hành động gì quá phận. Rất lâu sau, bên cạnh đã truyền đến thanh âm thở đều đặn, lực tay nặng đè trên người cô gái nhỏ vẫn không muốn buông, vốn đã sớm hình thành thói quen.
Chỉ có Lộ Tĩnh lại khác, cô nằm im thin thít, bản thân thổn thức suy nghĩ ngay cả sự mệt mỏi cũng không khiến cô rơi được vào giấc ngủ, ánh mắt ảm đạm nhìn qua bầu trời đêm bên ngoài, rèm cửa sớm đã được kéo gọn một góc, khung cảnh âm u hiện trước mắt.
Bầu trời bên ngoài thời điểm này không hề có ánh trăng, u tối vô cùng. Ánh sao cũng chỉ lác đác chẳng thể phác họa thêm được chút ánh sáng nơi nền trời. Tựa hồ như cảm xúc hiện tại của Lộ Tĩnh, vô vọng không thấy lối ra.
Đêm đó, Lộ Tĩnh hoàn toàn thức trắng. Đôi mắt vẫn cứ nhìn về hướng khung cửa sổ.
Ngày hôm sau.
Lúc Mặc Kỳ Dực tỉnh dậy, người đàn ông vẫn không hề rời giường. Nhìn bóng lưng nhỏ xoay lưng với hắn, từ trước đến giờ vẫn vậy, khi nào cũng đều quay lưng lại, không đối diện trực tiếp, như một bức tường ngăn cách vô hình dựng lên.
Người đàn ông vươn tay, kéo cô gái nhỏ quay lại, khi này Lộ Tĩnh không ngủ cứ thế tròn mắt nhìn, lập tức đã bị hắn ôm trực tiếp.
“Hôm nay em có đến công ty không? Tôi sẽ dặn người chở em."
Lộ Tĩnh ngây ra ngẫm nghĩ gì đó.Mặc Kỳ Dực đi làm, đây chính là thời điểm thích hợp nhất.
“Không cần, hôm nay tôi không có công việc.
Ánh mắt Mặc Kỳ Dực nhìn cô từ phía trên, lười nhác tựa cằm, nhưng sâu thẳm lộ ra một sự rét lạnh không ai có thể đoán được. (T)
“Được, em ở lại biệt thự. Nếu muốn ăn gì, có thể sai dặn người hầu nấu cho.”
Thời điểm Mặc Kỳ Dực rời đi, Lộ Tĩnh vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại. Khi này, một loạt tin nhắn được gửi đến từ hôm qua mà cô vẫn chưa hề đọc.
[Bảng ký kết hợp đồng thực hiện xây dựng khai thác khoáng sản. Bên dưới trị giá hơn chục tỷ đồng, có chữ ký chính thức từ Mặc Kỳ Dực
Một bức hình còn lại, chỉ đơn giản là hình một con dấu vàng ròng.
[Cho cô thời hạn hai ngày. Địa điểm ở khu bến cảng thực hiện vận chuyển hàng hóa ở gần con sông Thương Hạn.
Lộ Tĩnh nhìn tấm hình một con dấu, được bọn họ nhắc nhở đây chính là món đồ quan trọng nhất cần phải có được.