“Ngài nghĩ, con nhỏ đó có lấy được con dấu quan trọng đó không?”
Phía trong phòng giam, một tên đàn ông gương mặt tương đối khó nhìn lại bặm trợn, vậy mà hiện tại chỉ dám đứng khép nép bên cạnh Lâm Tường. Không ngừng xoa bóp đấm vai lấy lòng.
Nghe đến đây, Lâm Tường nhíu mày lớn giọng, chất giọng ồm ồm tương đối khó nghe vô cùng.
“Nó không lấy được, mạng thằng cha nó không cần giữ làm gì. Nó chắc chắn sẽ không ngu đến mức đó.”
Một tên tay sai khi này tiến vào bưng đồ ăn lên. Bên cạnh lão già Lâm Tường đang đứng nhìn thẳng vào một người trông quen thuộc, khắp người bị trói chặt trên ghế, tình trạng hoàn toàn vẫn chưa tỉnh.
Ông ta sai người tạt gáo nước, cũng chẳng quan tâm có tỉnh hay không. Cứ thế mà nói.
“Đợi đứa con gái yêu dấu của ông đến cứu, còn không thì cứ ở đây mà tận hưởng tuổi già!”
Con dấu mà Lâm Tường nhắc đến, căn bản là đồ vật vô cùng quan trọng đối với gia tộc họ Mặc. Nơi thế giới ngầm đứng vững bao nhiêu năm trời, hầu như món đồ đó chính là thứ khẳng định vị thế thống trị đứng đầu. Bất cứ hoạt động nào khi mới gia nhập, muốn đứng vững vị trí đều phải thông qua ấn ký của con dấu đó.
Bao nhiêu năm qua đứng đầu nơi giới hội nghị thương trường, từ lâu trong giới ai cũng đều biết đến sự hiện diện và uy quyền. Cho dù cha truyền con nối liên tục qua các đời, Mặc gia làm chủ vẫn chưa hề thay đổi. Thậm chí con dấu đó còn có thể, mở được toàn bộ kho vũ trang lớn của Mặc gia.Đó đồng thời cũng là thứ, khiến bao nhiêu kẻ có ý đồ với gia tộc họ Mặc đều
phải e dè cúi đầu quỳ rạp.
Còn về phần tư liệu hợp đồng, căn bản trị giá lên tới con số tiền tỷ mỗi tháng. Nếu như có thể sở hữu được cả hai, chắc chắn ông ta sẽ không phải cúi đầu trước thằng nhóc như Mặc Kỳ Dực nữa.
...
Thời hạn hai ngày.
Căn bản làm sao mà đủ, đối với Lộ Tĩnh không khác gì ngàn cân treo sợi tóc vậy. Muốn một mình bản thân cô, phải tìm cho ra hai món đồ đó?
Đoạn tin nhắn hiện lên qua điện thoại vẫn hiện rõ trong tâm trí Lộ Tĩnh.
[Cô quan trọng với Mặc Kỳ Dực, tôi nghĩ chỉ cần cô đề cập, người đàn ông sẽ không ngần ngại cho cô biết.]
Khi đó, Lộ Tĩnh đã phải hỏi ngược lại “Dựa vào đâu một kẻ ngoài như ông lại nghĩ tôi quan trọng với hắn?”
Không nghĩ đến, ông ta cứ thế nói ra. Như thể đã lường trước những câu hỏi này.
[Không có lý do gì để Mặc Kỳ Dực xuất hiện tại khu nghỉ dưỡng chỉ vì một người như cô. Cũng không có lý do trùng hợp gì ngay khi cận kề cái chết với con vật nguy hiểm kia, người đàn ông đó lại đột ngột xuất hiện để giải cứu. Căn bản, từng việc cô làm, Mặc Kỳ Dực đều cố gắng theo sát chỉ để đảm bảo bản thân cô có thể an toàn nhất.
[Một điều nữa tôi muốn nói là, cô đừng ngốc thế chứ, cô không quan trọng, tôi cũng chẳng sẽ phải cần đến cô làm cái gì!Nghe đến đây, Lộ Tĩnh ngạc nhiên. Mọi hành động của cô và Mặc Kỳ Dực, đều nằm gọn trong tầm nhắm của những con người này.
Lộ Tĩnh quả thật nhận ra, Mặc Kỳ Dực đã cho cô rất nhiều thứ.
Khoảng thời gian ngắn, người hầu đối với Lộ Tĩnh sớm thay đổi thái độ. Trông không khác gì ngầm khẳng định, cô chính là người chủ thứ hai nơi đây.
Thực chất từ lâu, Mặc Kỳ Dực đã ra lệnh, bất cứ khi nào Lộ Tĩnh muốn, cô đều có thể đến đây. Tiếc là cô chưa bao giờ đặt những câu nói đó vào.
Bên trong căn phòng hiện tại, cô gái nhỏ không ngừng ngó nghiêng xung quanh. Những lúc khi hiện diện nơi đây, cô chưa từng chạm vào bất kỳ thứ gì, bởi cô không có hứng thú.
Hiện tại thì đã khác.
Phía trên bàn làm việc của Mặc Kỳ Dực hiện giờ, tương đối nhiều giấy tờ. Lộ Tĩnh gần như không suy nghĩ mà tiến tới, cô phần nào biết được, đã là tài liệu quan trọng chắc chắn sẽ không để ở những nơi đơn giản như thế này. Nhưng mặc dù biết là thế, Lộ Tĩnh vẫn phải kiếm, biết đâu sẽ tìm thấy được điều gì đó.
Tiếc là, chẳng có thứ gì đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
Khi Mặc Kỳ Dực trở Biệt Uyển, thời điểm này Lộ Tĩnh ở trong khu phòng bếp. Người hầu nhìn cô e dè nấu vẫn không ngừng dặn dò.
“Ông chủ không hợp với các món cay thưa cô. Xưa giờ ngài đều ăn các món thanh đạm.
“Món này cô có thể cho thêm một ít rau củ quả”Lộ Tĩnh đối với những lời nói đó, vẫn khẽ gật đầu như chính bản thân đã hiểu. Đến khi bưng phần cơm chiên ra, người đàn ông khi này đã đứng đối diện đang nhìn vào. Gương mặt đầy sự kinh ngạc.
Đối với loại chuyện muốn lấy lòng như thế, Lộ Tĩnh vẫn không thể nào quen được. Cô nhìn hắn một lúc, sau đó khẽ nở nụ cười gượng.
“Anh ăn cơm nhé?”
Mặc Kỳ Dực trông thấy cô cười, trái tim người đàn ông dần dần như thể tan chảy, đây căn bản chính là lần đầu tiên mà cô đã cười với hắn. Trước khi đối diện, đều là một trạng thái chán ghét né tránh.
Bát cơm vẫn phảng hơi nóng và khói bốc lên, người đàn ông không do dự tiến lại gần, khẽ nâng gương mặt nhỏ mà đặt lên một nụ hôn. Bàn tay Lộ Tĩnh cứ thế vì cầm bát cơm mà siết chặt, trong lòng cảm xúc dần hỗn loạn.
Món cơm Lộ Tĩnh nấu là món chiên, Mặc Kỳ Dực không thích những dạng đồ ăn như thế này. Nhưng hiện tại, người đàn ông lại không hề nói gì, cứ thế một mực ăn hết.