Biệt thự căn bản quá nhiều người canh gác, hễ Lộ Tĩnh muốn đi đâu, những vệ sĩ đều lên tiếng muốn hộ tống cô đi, không hề được phép khất từ. Bất quá, cô gái nhỏ chỉ có thể căn dặn, chở đến khu vực mua sắm trung tâm thành phố.
Nơi đây tương đối nhiều người, vừa bước vào Lộ Tĩnh liền căn dặn bọn họ đứng ở đây, nhưng khi cô đi đâu, những người vệ sĩ vẫn cứ như bóng với hình, theo sát cô từng bước.
Lộ Tĩnh chỉ có thể vào khu vực nội y phụ nữ, tới đây dàn vệ sĩ mới kinh ngạc nhìn cô. Cứ thế liền đứng thành một hàng dài bên ngoài.
Thời gian không nhiều, sau một lúc trà trộn theo đoàn người và thay lại chiếc váy khác. Cuối cùng cô gái nhỏ liền tách khỏi đoàn. Cầm theo một chiếc túi, thứ mà bên trong chứa đầy những thứ mật thiết quan trọng kia.
Sau đó, vội vàng bắt một chiếc xe taxi chở thẳng đến khu vực bến cảng ngay sát con sông. Trái với suy nghĩ nơi đây lồng lộng gió sông, thì hiện tại khu vực này chất đầy những thùng sắt vô cùng lớn. Chặn thành một hàng dài men dọc con sông, chỉ thông qua chút kẻ hỡ nhỏ mà đi vào, mới có thể thấy được mặt nước.
Con sông Thương Hạn lớn như thế, nhưng địa điểm hiện tại từ lâu đã thành khu vực vận chuyển hàng hóa của giới buôn bán. Cách địa điểm này một đoạn, một khu vực bến cảng lớn đã xây từ lâu, gần như khi thực hiện giao dịch, loại mặc hàng gì cũng có.
Bởi nơi đây thuộc sự quản lý người nơi thế giới ngầm. Công an cũng không hề dính dáng đến nếu như không liên quan đến họ.
Né tránh phiền phức vẫn là điều tốt nhất.
Lộ Tĩnh di chuyển đến, ánh mắt ngó nghiêng xung quanh. Hiện tại nơi đây rất vắng người lại không có bóng dáng ai, thời gian chỉ sắp đúng hẹn. Trong lòng cô thật sự không thể chờ được, cứ thế tiến hành di chuyển muốn tìm kiếm.
“Đến rồi sao, xem ra còn có người nôn nóng hơn cả tôi.”
Ngay lúc này, một giọng nói ồm ồm vang lên, Lộ Tĩnh vừa quay lại, vừa vặn bắt gặp loạt bóng người từ khu vực bến cảng tưởng chừng được đóng lại hiện tại đã mở cửa, từng bước đi ra. Mà phía bên cạnh, là hình ảnh cha Lộ hai tay bị trói chặt, người của ông ta cứ thế kéo lê lết bắt buộc ông phải đi.
"Cha!"
Lộ Tĩnh gần như không chịu được muốn tiến tới, cô nhìn thẳng vào cha Lộ, ánh mắt ông khi này yếu ớt, cả người vô cùng bẩn thỉu đầy vệt máu đã đông lại, ông nhìn về cô, như thể không tin những thứ xảy ra trước mắt. Nhưng khi này, Lâm Tường đã chặn lại, gương mặt nhìn cô biểu cảm không hài lòng vì bộ dáng hấp tấp này.
“Một đổi một, đồ vật đâu?” (1
Lộ Tĩnh phát giác, vội vàng đưa chiếc túi. Cô muốn chạy lại, nhưng ông ta lập tức giữ chặt, giọng nói nghiêm khắc không hề khiêm nhường vang lên.
“Đứng im, đợi tôi kiểm tra.”
Xác nhận đủ số lượng. Vừa nói, cũng vừa khế phẩy tay ra lệnh thả cha Lộ ra. Để ông từng bước chập chững đến khó coi bởi vì đôi chân bị thương, di chuyển đến hướng cô.
Nhưng căn bản, vẫn là không hề cho Lộ Tĩnh đi lại hướng cha cô. Giống như thể muốn để cô nhìn thấy, cha cô đã phải chịu đựng những khổ sở trong thời gian này.
Ông ta nhìn chiếc túi, dần dần lấy đồ vật ra, một bảng hợp đồng từng xấp lớn mỏng vài tờ, nhưng thỏa thuận toàn bộ đều đúng hết. Để rồi, lần nữa săm soi con dấu, vừa nhìn, sâu thẳm ánh mắt liền lóe lên tia sáng, nhưng chẳng hiểu sao, vài phút sau ánh mắt ông ta dần dần dập tắt. Con dấu này, không hề có điêu khắc ấn ký ẩn.
Ngay khi Lộ Tĩnh muốn chạy lại hướng cha Lộ, một lực tay lớn liền nắm lấy cả người cô túm tóc, dứt khoát một cú tát mạnh hạ xuống rơi trên gò má nhỏ, lực tay không hề nương như đã dùng hết sức lực. Giọng nói đay nghiệt vang lên.
“Con khốn này, mày dám đưa món đồ giả cho tao?”
Lộ Tĩnh ngã sõng soài trên nền đất, mái tóc dài bù xù nơi gương mặt, khoé môi bắt đầu chảy máu ửng đo
Ông ta gần giọng, như thể chợt nhận ra điều gì đó. Nếu như con dấu là giả, khác nào Mặc Kỳ Dực đã sớm tráo. Biết rõ mọi chuyện như thế, chắc chắn rằng tên khốn Mặc Kỳ Dực cũng có ở đây.
“Toàn bộ, lui xuống hết!”
Suy nghĩ vừa dứt, từ phía xa bóng dáng người đàn ông kiêu ngạo di chuyển lại gần, ngũ quan thâm trầm đến bức kẻ khác sợ hãi, chiếc áo khoác dài màu đen huyền ảo phủ khắp người, toát lên vẻ lạnh lẽo xa cách. (1
Lượng người ông ta đem theo nhiều, nhưng cũng như thể bị áp đảo.
Lâm Tường kinh ngạc xoay người, chốc lát thấy vài kẻ hắn đem theo cũng đều bị dồn lại bởi từ các góc khác. Như thể mọi chuyện, đã được định sẵn trước.
Đến nước này, chạy cũng không thể, chỉ có thể liều mà địch lại.
“Nổ súng ngay.
Lộ Tĩnh đáng thương nằm trên nền đất lạnh, xung quanh giờ phút này cô chẳng thể tiếp nhận thêm được gì nữa, mặc cho tiếng súng vang lên xung quanh, trong ánh mắt chỉ thấy hình ảnh cha Lộ nằm lăn lê trên nền từ phía xa. Cô mặc kệ đường súng di chuyển, vội vàng chạy lại hướng cha Lộ.Lâm Tường ở khoảng cách gần nhất, nhìn về hướng Lộ Minh như thể một tên
phế vật bị mất giá trị lợi dụng, mà chính Lộ Tĩnh khi bị đem ra sử dụng đã không làm tròn trách nhiệm, nên giờ cũng rơi vào tròng. Một đường súng giương lên, nhằm thẳng vào Lộ Minh yếu ớt nằm trên nền đất.
“Chết đi ông già vô dụng, cả đứa con gái thân yêu của ông nữa!”
Lộ Tĩnh nghe vậy, hoảng hốt xoay đầu đã thấy cây súng giương lên, một đường súng loé sáng không thể nào né kịp, cứ thế nằm thẳng về hướng cha Lộ, một đường đi sâu vào lồng ngực ông.
Bởi chạy ở khoảng cách gần, máu từ cả người ông thấm đẫm lên cô. Đôi mắt nhỏ như co rút lại, máu vương tung tóe vương vào đôi mắt, dần nhuốm màu bi thương đến tột cùng.
"Cha!"
Lộ Tĩnh kinh hoàng hét lên, đến mức tưởng chừng như đã lạc giọng.