Không gian khi này vắng lặng, chỉ còn thanh âm tiếng nước vỗ vào thành bến cảng, va đập như muốn gào thét thay cho những thứ chuyện đang xảy ra trước mắt.
Mặc Kỳ Dực nhìn cô, đỡ lấy thân hình yếu ớt. Hiện tại không khác gì một người chết lặng. Người đàn ông đứng dậy, từng bước một ôm cô xoay người rời đi. Ánh mắt đối với cô tuyệt vọng cũng không nỡ làm gì, nhưng khi đối với những người của chính hắn lại ra tay thẳng thừng không ngớt.
Trợ lý Quang khi này mới tiến tới lại gần, thực hiện báo cáo, nhìn một mớ hỗn độn cũng không có tâm tình, sớm đã quen. Chỉ là dáng vẻ thay đổi đến tột độ của ông chủ, thì đây chính là lần đầu. Ngay cả cậu, cũng cảm thấy khó nhìn.
"Ông Lộ hiện đã được đưa đến bệnh viện thưa ngài, trên đường đi tuy có hô hấp yếu ớt những vẫn kịp thời sơ
cนัน."
Người đàn ông gật đầu, từng bước một di chuyển về hướng xe.
"Dọn dẹp tất cả đi."
Trình Thâm đứng từ phía xa, nhìn một bộ dáng bức người từng chút một thay đổi. Đến giờ anh cũng có thể tận mắt chứng kiến và thấy toàn bộ sự thay đổi đến mức lạ lẫm này.
Khi Mặc Kỳ Dực di chuyển lại gần, Trình Thâm lập tức mở cửa xe. Toàn bộ thông tin trước đây Mặc Kỳ Dực nhờ anh điều tra, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng. Khu vực rừng hoang sơ Nam Phi kia, căn bản chỉ được dựng lên dưới tay một người chủ vô cùng giàu có. Nhưng ông ta, sớm đã bị tước đoạt mạng sống trong vô lý, cứ thế quyền hành rơi vào tay tên Lâm Tường.
Cả về vấn đề, Mặc Kỳ Dực sớm đã biết được mọi thứ. Nhưng vẫn cứ để mọi chuyện diễn ra trong tự nhiên. Thậm chí còn vì người con gái này, rơi vào cái bẫy ngọt ngào cô dựng lên.
"Chúng ta di chuyển qua bệnh viện đúng không anh?"
"Không, về Biệt Uyến."
Nếu như Lộ Tĩnh biết được, mọi thứ cô tính toán đều bị người đàn ông này quản lý và sắp xếp. Trong lòng sẽ nghĩ gì?
Tiếc là, một chút quan tâm cũng không dành cho hắn.
Lượng người vây quanh hôm nay, căn bản một phần cũng dưới sự quản lý của Trình Thâm. Nếu để nghiêng về
Mặc Kỳ Dực, mọi thứ sẽ dễ dàng để Lâm Tường phát giác, vì vậy buộc Trình Thâm phải đi con đường khác để hỗ trợ.
Không gian trên xe lắng đọng.
Mặc Kỳ Dực ôm người con gái nhỏ vào lòng, ngón tay thô ráp lau đi từng vệt máu vươn, nơi môi ứ đọng sắc đỏ đang khô dần, trông rất bắt mắt. Người đàn ông xót xa đưa tay lau đi.
Nực cười thật, chính bản thân bị người con gái bên cạnh lừa lọc, Mặc Kỳ Dực không xót thương cho hắn, lại đi xót cho người con gái này. (1
Từ yêu, thật khiến một người đàn ông như hắn khó có thể mà hình dung được.
Khi mà nhận ra yu cô đn mc này, thì mi thứ như mộtg lun hồi xoay chuyển, cô đối với hắn căm ghét vô cùng.
Mặc Kỳ Dực khẽ xoa xoa mi tâm, nhìn về hướng Trình Thâm im lặng lái xe. Mãi lâu sau lên tiếng.
"Cậu có hiểu được, rốt cuộc như thế nào là yêu không."
Trình Thâm nghe thế, cổ họng bất giác trở nên khô khan.
Yêu, là như thế nào?
Trình Thâm từng nhớ rằng, năm mười chín tuổi, anh đối với người con gái đó rất chán ghét, thậm chí bắt nạt, uy hiếp. Khi thấy gia đình cô bị phá sản, anh đã không ngừng đe dọa trêu chọc.
Nhưng rồi, khi thấy người con gái ấy khóc, mọi suy nghĩ toan tính trong đầu chẳng còn nữa. Đọng lại trong tâm trí, gương mặt đơn thuần ấy ngồi dưới mưa khóc, đôi mắt trong veo ngước nhìn anh, từng giọt nước mắt bắt đầu đẫm lệ. Bình thường vẫn luôn dùng bộ dạng cứng rắn đối diện với anh, nhưng hiện tại sức chống trả cũng chẳng còn nữa.
Cô gái ấy ngẩng đầu, nhìn anh khẽ nói.
"Trình thiếu gia muốn nhìn xem hiện tại tôi đã thảm hại đến mức nào rồi đúng không? Bộ dạng thê thảm của tôi, quả thật đúng như cậu mong đợi."
Trình Thâm lặng người.
Cũng từ lúc đó, chẳng còn lấy bộ dạng trêu ghẹo người con gái này nữa. Anh đối diện với cô, từng chút một ân cần mà giúp đỡ.
Chốc lát, thời gian một năm. Cả trường ai cũng đều biết hai người chính là mối quan hệ yêu đương.
Nhưng Trình Thâm khi đó, vẫn cho rằng đối diện với cô chỉ là trêu đùa.
Vì thế, trong một buổi họp lớp. Gần như không do dự, bởi vì sự ngông cuồng thời niên thiếu mà nói với gần hết bạn học rằng.
"Cược đến đây là đã đủ, con ngốc Kiều Hạ ở bên tao cũng đã một năm. Mối quan hệ, sớm muộn sẽ chấm dứt."
Thời khắc đó, Nhậm Kiều Hạ cũng đứng bên ngoài phòng học. Đôi mắt mang đầy sự kinh ngạc nhìn vào Trình Thâm vẫn đang tuyên bố, trái ngược với dáng vẻ ân cần đã ở bên hỗ trợ khi cô bước vào lúc khó khăn nhất.
Mà Trình Thâm bắt gặp bộ dáng đó của cô, lập tức đứng ngây ra. Nhưng vì sự tự cao, vẫn cứ dõng dạc trước những lời anh đã nói.
Tiếc là, ngay ngày hôm sau, bóng dáng Nhậm Kiều Hạ cũng chẳng còn ở nơi thành phố này nữa. Cứ như thế, hoàn toàn khuất dạng trong mắt anh. Đúng như lời nói, ván cược kết thúc.
Trình Thâm ban đầu còn cho rằng, cô là ván cược, tuyệt đối không có chuyện sẽ nhớ đến, cũng không kiếm lại.
Tiếc là, cược hóa yêu từ lúc nào chẳng hay. Yêu đến mức cuồng.
Thời khắc gặp lại sau tám năm, Trình Thâm mới biết được thế nào là nhung nhớ đến điên cuồng. Những tưởng thứ cảm xúc thời tuổi trẻ chỉ chớm rung động, đến đây anh mới biết là một đời.
Trình Thâm thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, sau đó lại khẽ đáp.
"Yêu, chính là chỉ muốn trông thấy, cho dù có biến mất cùng trời cuối đất, cũng phải tìm cho ra."
Mặc Kỳ Dực không nói gì, nhìn người con gái trong lòng, càng lúc càng siết chặt hơn.
Nói gì đi nữa, hiện tại Lộ Tĩnh ở bên cạnh. Căm ghét đến mức nào, anh cũng không muốn để cô đi.