Ngay khi nói xong câu đó, Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng buông cô ra.
Người đàn ông xoay người rời đi, thả lại Lộ Tĩnh trên giường. Cô gái nhỏ bất lực nhìn vào hướng cửa dần đóng lại, từng bước chân vội vã đi xuống giường, ngay khi bước xuống vì không cẩn thận vấp ngã thì lập tức đứng dậy, vẫn điên cuồng lao về hướng cửa.
Nhưng ngay vừa chạm được tay nắm cửa, cô lại nhận ra hoàn toàn bị khóa trái.
Lộ Tĩnh tức giận đập mạnh vào cửa, cơn đau truyền đến cũng không quan tâm. Lớn giọng gào lên đến khản cả cổ họng. Cảm giác bất lực của cô hiện giờ, mấy ai có thể hiểu được? (*)
"Mặc Kỳ Dực, anh mở cửa cho tôi, mở ra ngay, anh không có quyền gì để giam giữ tôi cả..."
Bàn tay đập mạnh, đến mức dần bị thương, cô dùng móng tay cào cấu, máu theo đó tứa ra, nhưng cũng không hề thấy đau bằng cảm giác hiện tại mà mình phải chịu đựng.
"Mở ra ngay!"
Cô gái nhỏ ngồi thụp xuống, bộ dáng bất lực hiện thành vệt bóng dài trên nền sàn, trong vô thức quay đầu nhìn căn phòng, cho đến khi thấy khung cửa sổ quen thuộc. Vội vàng lao đến muốn mở.
Nhưng, hoàn toàn bị khóa.
Con người chúng ta, căn bản đến cuối vẫn cứ thích dày vò nhau như thế.
Thời điểm đóng cửa lại, Mặc Kỳ Dực vẫn nghe vang vọng giọng nói gào thét kia. Vài người hầu đứng bên ngoài không khỏi e dè trước cảm xúc hiện tại của ông chủ. Bọn họ biết, phủ đằng sau đó là cơn sóng ngầm đến đỉnh điểm, nhưng cho dù Mặc Kỳ Dực tức giận đến mức nào, cũng không dám ra tay với nữ nhân bên trong.
Người đàn ông nhìn sơ một loạt không hề nói gì, tầm mắt theo đó lạnh dần.
"Canh gác cho kỹ."
Mặc Kỳ Dực xoay người rời đi.
Khu phòng giam hiện giờ, khi Mặc Kỳ Dực vừa xuất hiện. Hàng loạt vệ sĩ lập tức nhận lệnh mà mở cửa.
Hiện giờ trong phòng, một bác sĩ vừa băng bó vết thương xong muốn rời đi, nhưng vừa gặp Mặc Kỳ Dực, khắp người ông ta đã đổ đầy mồ hôi vội vàng cúi xuống.
"Thưa, tổng cộng hơn tám vết đạn, toàn bộ đã được lấy ra. Mạng ông ta vẫn còn thưa ngài."
Nói xong, bác sĩ lập tức hoảng sợ cầm theo đồ nghề rời đi. Nhưng vẫn là bị bắt ép ở lại ngay bên ngoài phòng.
Phía bên trong, Lâm Tường kinh hãi mở to mắt, cả người ngồi vào góc u tối, toàn thân được băng bó vết thương.
Ông ta không hiểu Mặc Kỳ Dực muốn làm gì, nhưng sự tàn nhẫn này, cũng khiến ông ta chẳng tài nào mà phủ nhận được.
Để rồi, ông ta lần nữa cười, cười để che đi sự sợ hãi trong lòng.
"Một kẻ như mày, cuối cùng cũng có ngày tình nguyện bày ra cái trò này chỉ vì nữ nhân đó. Ngu ngốc đến thế là cùng."
Mặc Kỳ Dực vẫn đứng, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu, tựa như muốn đem ông ta giết ngay lập tức vì câu nói này.
Sự tức giận như một cơn gió lạnh, không ngừng đông kết đối phương.
Nhưng ông ta vẫn gan bướng muốn thách thức, dẫu sao, sớm muộn cũng phải chết, ông ta còn cái gì để mà mất đầu.
"Mặc Kỳ Dực à Mặc Kỳ Dực, cuối cùng mày cũng bị kẻ khác chà đạp mà thôi!"
Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng không còn sự kiên nhẫn, từng bước lại gần, lôi ra một con dao, dí mạnh vào vết thương ông ta đến đau đớn.
Ông ta nói không sai, hiện giờ Mặc Kỳ Dực không khác gì một kẻ bị Lộ Tĩnh chà đạp vậy. Nhưng mà, hắn là tình nguyện.
Dưới từng vết dao đâm vào các vết thương vừa được băng lại, máu tươi lần nữa trào ra, thấm đẫm trên nền sàn.
Mặc Kỳ Dực đứng dậy, dùng một chân đạp mạnh vào cơ thể đầy rẫy vết đạn được băng, chỉ còn lại tiếng thét thống khổ đau đớn tận cùng vang lên.
Khi người đàn ông trở ra, trợ lý Quang lập tức đưa đến tấm khăn ướt, người đàn ông cầm lấy tiến hành lau khô rồi rời đi. Trước khi đi vẫn không quên nói với vị bác sĩ vẫn đứng. Khi này, gương mặt ông ta tái mét.
"Bước vào, băng bó lần nữa, không được để ông ta chết. Ông ta mà chết, thì ông cũng đừng hòng sống!"
Vị bác sĩ run cầm cập, đến khi bước vào, nhìn người bệnh mà ông ta vừa vớt vát, nay trong trạng thái thảm hại vô cùng. Không khác gì làm khó ông ta. Vị bác sĩ bỗng chốc cảm thấy, con đường đến Hoàng Tuyền cũng chẳng còn xa nữa.
Đến tận khi chứng kiến sự tàn nhẫn, vẫn không tránh khỏi một phen kinh ngạc bởi độ máu lạnh này.
Mặc Kỳ Dực vừa rời đi, cứ thế cầm chiếc điện thoại lên. Chiếc camera trong căn phòng, quay lại lần lượt toàn cảnh cô gái nhỏ như một kẻ điên gào khóc đến vô vọng, còn tự làm mình bị thương, ánh mắt người đàn ông thu hẹp lại.
Xót xa dâng lên, mỗi lúc một nhiều.
Trái tim của Mặc Kỳ Dực, toàn bộ giao cho người con gái này, nhưng cô không quan tâm, từng chút vò nát và xé đi. (1
Trợ lý Quang nhìn tâm trạng Mặc Kỳ Dực lắng đọng, mãi lâu sau mới dám lên tiếng.
"Toàn bộ việc ở gần khu bến cảng, đã được dọn dẹp lại sạch sẽ thưa ngài. Và cả cha của cô Lộ, hiện tại vẫn chưa hề tỉnh lại và được cấp cứu. Vết đạn tương đối sâu vào lồng ngực, tuy không chạm vào vị trí quan trọng nhưng cũng gây ảnh hưởng không hề nhỏ. Bởi trước đó đều do di chứng từ căn bệnh và cuộc phẫu thuật cũ."
Mặc Kỳ Dực thở dài một hơi bất lực, khẽ xoa mi tâm.
"Cứu ông ấy, nếu hiện tại ảnh hưởng nguy hiểm như thế. Liên hệ toàn bộ các bác sĩ giỏi nhất. Ông ấy nhất định phải sống."