Mặc Kỳ Dực rời đi, căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh.
Lời nói luôn là thứ vũ khí sắc bén nhất có thể giết chết chúng ta.
Mệt rồi, căn bản sau bao thứ chuyện cũng đã đủ rồi. Cô không muốn phải chịu thêm nữa.
Quán bar, khu vực quen thuộc Mặc Kỳ Dực vẫn thường lui tới.
Mặc Kỳ Dực ghé đến, khi bước vào trạng thái người đàn ông âm trầm vô cùng.
Đêm đó, không biết bao nhiêu chai rượu là đủ, bóng dáng người đàn ông hiện rõ sự bất lực phủ trên nền sàn, dưới chân biết bao nhiêu tàn thuốc bị dẫm nát.
Căn phòng ứ đọng làn khói trắng, não nề âm u đến vô cùng. Cảm giác phải chịu đựng, lên đến đỉnh điểm.
Uống rượu để tiêu sầu, để tỉnh táo, nhưng càng uống càng chìm vào dòng hồi ức chẳng cách nào mà thoát ra được, khiến ta mãi bị lấn sâu.
Buông tha, vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
"Được... buông tha cho em."
Hắn không tiếp tục muốn thấy cô đau khổ nữa. Nhưng có lẽ, sự rời đi của cô lại là nhát dao ngược tự chính tay hắn đâm vào hắn. Đau đớn biết bao.
Trình Thâm ngồi xuống ghế, cầm lấy một chai rượu loại mạnh rót ra ly, nhẹ nhàng nhấp lên, nhìn bộ dạng đau khổ của Mặc Kỳ Dực, khiến anh không thoải mái là bao.
"Nếu là em, em sẽ không để cô ấy đi."
Khó khăn lắm mới tìm được, lần này sống chết cũng không để người con gái mà anh yêu rời đi.
Nhưng, Mặc Kỳ Dực là vấn đề khác.
Bây giờ, sự rời đi là ngọn nguồn để kết thúc.
Mặc Kỳ Dực nhìn chai rượu của Trình Thâm, lập tức cầm lấy mà rót ra ly.
Chất rượu cay nồng vô cùng, mà điều đó càng kích thích các giác quan khiến người đàn ông trở nên tỉnh táo, khi chất rượu chạm vào đầu lưỡi, cảm giác ấm áp ban đầu hiện lên, rồi dần dần bị che lấp bởi ngọn lửa âm trầm muốn lan tỏa trong người. Tựa hồ như nỗi đau khổ mà bản thân phải chịu. Chỉ đợi thời cơ để bùng lên.
"Anh khác, cậu khác!"
Trình Thâm nhướng mày, sau đó khẽ bật cười, nụ cười mang đầy sự chế giễu bản thân.
"Không nghĩ đến, những người cao cao tại thượng, kiêu ngạo như em và anh, đến cuối bày ra bộ dạng này cũng chỉ vì một người con gái."
"Nếu có thể quay lại.."
Vừa nghe hai chữ này, Trình Thâm bắt đầu gắt giọng. Không còn lấy bộ dạng trầm ổn bình thường vẫn hay mang, như thế hiện tại là một con người khác vậy.
"Anh đừng nói nếu như, những chuyện đã xảy ra, sớm muộn cũng phải xảy ra. Căn bản không thể vãn hồi được.
Anh, chỉ cần sống cho tốt ở thực tại."
Nếu có nếu như, Trình Thâm cũng không ngu ngốc để vụt mất người con gái đó gần tám năm trời!
Chỉ là một khoảng thời gian thôi mà, lại khiến con người ta đợi chờ đến mòn mỏi.
Chỉ là một đoạn tình cảm thôi mà, lại khiến con người ta đau đớn quặn thắt tựa hồ như đã trải qua một kiếp dài đằng đắng vậy.
Nhìn bộ dạng của Mặc Kỳ Dực, Trình Thâm cũng tự biết được những việc tiếp theo bản thân cần phải làm là gì.
Không thể để cho mọi thứ quá muộn để rồi hối hận.
Trời hửng sáng, Lộ Tĩnh liền dùng tấm khăn ướt theo thói quen lau sơ qua người cha Lộ một loạt.
Hiện giờ, gương mặt mệt mỏi hiện rõ rệt.
Thời điểm vừa ra ngoài, đã nhận ra bên ngoài khi này không còn lấy bất kỳ người vệ sĩ nào canh gác nữa. Dãy hành lang tĩnh lặng, thỉnh thoảng vài y tá đi qua lại.
Lộ Tĩnh chớp mắt, mộng thực hư ảo khiến con người ta có vẻ không tin.
Rất lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Khi cô mở cửa, đối diện trước mặt là trợ lý Quang, cậu ta nhìn cô, cúi người chào.
"Cô Lộ, tôi đến truyền lời. Từ giờ, ngài Mặc sẽ trả lại tự do cho cô. Mọi thứ, sẽ trở về quỹ đạo vốn có ban đầu."
Lộ Tĩnh ngẩng nhìn, bàn tay dần dần siết lại, bản thân có chút mất hồn với câu nói này.
"Cô yên tâm, viện phí cho cha của cô, cũng hoàn toàn được chi trả đầy đủ."
Khi nói xong, trợ lý Quang mỉm cười theo tiêu chuẩn lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Lộ Tĩnh đưa bàn tay đóng cửa, bản thân hơi run rẩy, theo đà đó, dần dần ngồi khụy xuống, lưng tựa vào cánh cửa.
Tự do rồi, yên bình rồi, cô nên vui mới phải.
Nhưng mà, cô không ngăn được những giọt nước mắt đang tuôn trào, nó cứ thi nhau đợi thời cơ này lần nữa tuôn ra. Cô đưa bàn tay lau vội, nhưng không sao ngăn được, nó tuôn mỗi lúc một nhiều.
Bất lực vô cùng.
Cảm xúc ấm áp từ những cái ôm hiện về, giọng nói ôn nhu của người đàn ông vang vọng, lần lượt từng chút một khơi gợi trong trí nhớ.
"Thử tin tưởng tôi, tôi sẽ không đế em phải thất vọng."
Lần này, Mặc Kỳ Dực cũng không để cô thất vọng nữa, người đàn ông thực hiện đúng lời hứa của hắn. Nhưng, đáng lẽ ra, cô nên vui mới phải.
Cảm xúc con người là thứ gì đó khó đoán, mà cô, lại càng ghét loại xúc cảm này.
Cô, yêu hắn là thật!
•••
Thời gian hơn hai tuần, rồi chuẩn bị hết tuần thứ ba.
Lộ Tĩnh gom góp một số tiền lớn trong quá trình làm việc, hiện giờ trong tay cô rất nhiều. Cô gái nhỏ dọn dẹp vài bộ dồ của cha Lộ và của cô, đem bỏ vào chiếc vali nhỏ. Bên cạnh đó, còn mang theo tấm ảnh gia đình duy nhất.
Những thứ còn dư thừa, toàn bộ đều được chính tay cô đem quyền góp cho những số phận bất hạnh hơn.
Khi trở ra ngoài, một ông lão già nua tiến lại gần ngó nghiêng căn nhà, sau đó thấy cô xách chiếc vali cỡ nhỏ, ông ta tiến đến.
"Cháu và cha sắp chuyến đi sao? Tiếc thật, bác vẫn còn nhiều câu chuyện chưa nói với thằng Minh đây!"
Lộ Tĩnh nở nụ cười, khẽ cúi người đáp.
"Vâng, cháu nghĩ cha với cháu không tiếp tục ở đây nữa. Cảm ơn mọi người khoảng thời gian qua đã chiếu cố."
Lúc trở về bệnh viện, cô gái nhỏ vươn tay mở cửa phòng, khi này cha Lộ vừa thay lại một bộ đồ khác trông lịch thiệp hơn.
Ông nhìn cô, khẽ nở nụ cười hiền hậu.
"Chúng ta đi thôi."
Những chuyện quá khứ đã từng xảy ra, đến tận bây giờ cha Lộ cũng không nhắc lại hay hỏi quá nhiều. Chí ít ông biết được rằng, đứa con gái này đã vì mình mà hy sinh quá nhiều rồi.