Xung quanh giờ phút này tiếng kim tiêm dây truyền, hiện càng lúc càng rõ. Trình Thâm hơi nhướng mày, khinh bỉ nhìn Mặc Kỳ Dực, cho dù có đau lòng, nhưng anh biết với một kẻ điên cuồng như Mặc Kỳ Dực thì cũng không thể nhẹ lời nữa. Đặc biệt toàn bộ hành động hôm qua, đã đi quá mức giới hạn cho phép.
"Mười triệu USD mạng của anh, Kỳ Dực, có phải anh đang tự bán rẻ mạng sống đúng không?"
"Cô ấy đi rồi."
Một câu nói, cũng đủ khiến trái tim người đàn ông lần nữa nhói lên.
Trình Thâm nghe xong, liền rơi vào trạng thái bất lực. Trước kia anh từng trải qua, nên đối với loại chuyện này lại không biết ứng phó.
Chỉ là vô cùng đau lòng trước dáng vẻ Mặc Kỳ Dực.
Mặc Kỳ Dực cũng không hiểu chính bản thân hắn. Miệng thì bảo cho đi, buông tha, nhưng rồi khi nghĩ đến, bóng dáng Lộ Tĩnh vẫn mãi ở trong tâm trí hắn.
Mặc Kỳ Dực khép hờ mắt, khắp người đầy vệt băng bó, vết thương hẵn sâu vô cùng. Nếu như ban nãy, chỉ cần trễ một chút thôi là sẽ đến với cái chết, tiếc là không kịp rồi.
Người đàn ông nhận ra, bản thân bất lực và tuyệt vọng đến mức như nào. Cô rời đi, hy vọng tan theo, chút sinh khí cho cuộc sống của chính hắn cũng lần lượt mất đi.
Chỉ có Trình Thâm vẫn đủ tỉnh táo, nhíu mày nhìn người đàn ông không khỏi gẵn giọng.
"Dùng cái chết để rời đi, thì khả năng gặp lại người phụ nữ đó là không. Kỳ Dực, đừng chỉ suy nghĩ cho bản thân anh, còn lão gia Mặc cùng với gia tộc họ Mặc bao đời gánh vác. Chẳng lẽ, anh lại cứ ngu ngốc như thế sao?"
Mặc Kỳ Dực vẫn im lặng, không muốn đối chất với Trình Thâm. Lời nói Trình Thâm là đúng, chết, khả năng gặp lại sẽ bằng không.
Chính bản thân hắn đang tự tay tàn phá đi cơ hội duy nhất, nếu có khả năng để gặp lại.
Nhưng không thấy bóng dáng của Lộ Tĩnh, cả việc nghĩ lại những nỗi đau của cô do chính tay hắn gây ra, hắn lại càng hận bản thân mình hơn.
Khi Trình Thâm ra ngoài, Cẩn Nghiêm đã đứng từ lâu. Hễ nghĩ lại dáng vẻ tức giận tại đấu trường Frazi của Trình Thâm cũng khiến cậu ta phát hoảng. Trình Thâm ngạo nghễ, nhưng bao năm qua là người kiềm nén tính khí tốt nhất. Rõ ràng đêm qua, sự kiềm nén cũng đi đến đỉnh điểm.
Ngay lập tức, Cấn Nghiêm liền cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự hối hận tột cùng.
"Em xin lỗi."
Nếu như đến muộn, có thể cậu sẽ chẳng có cách nào mà trông thấy được Mặc Kỳ Dực uy phong nữa.
"Không cần, cậu cũng chỉ muốn góp phần giúp lão đại thôi. Đều do lão đại một mực muốn bước vào chữ tử kia."
Trình Thâm chỉ khẽ đảo mắt, mọi chuyện xảy ra là quá đủ, anh cũng không muốn nói gì thêm.
Lão gia Mặc khi vừa nghe tin tức, đã tức giận không thôi. Miệng không lẩm bẩm rủa.
"Thằng nhóc này, không yêu thì thôi, đã yêu là hóa si dại!"
Từ lâu, lão gia Mặc đã biết được rằng bên cạnh Mặc Kỳ Dực có nữ nhân, nhưng ông ít khi để tâm vì thân phận thấp bé, cùng với tính khí khi đó của đứa cháu này đối với phụ nữ chỉ chơi đùa.
Chỉ có điều không nghĩ được, mọi việc càng lúc càng vượt qua tầm tay.
Kỳ thực, khi người con gái đó rời đi. Chính tay lão gia Mặc cũng là người hỗ trợ để ẩn đi hành tung, bởi ông không muốn một người phụ nữ ảnh hưởng quá nhiều, đồng thời, cũng đều là giúp giải thoát cho nữ nhân đó rời đi.
Khi lão gia Mặc gặp trực tiếp, ông vốn còn tưởng với người nữ nhân này sẽ dùng tiền thương lượng.
Nhưng rồi, khi Lộ Tĩnh lên tiếng, ánh mắt cũng mang theo khát khao mong cầu.
"Nếu được, cũng mong ông giải thoát cho cả cháu và ngài ấy."
Con người của hai thế giới, mãi chẳng thể tìm được điểm chung. Duyên đến đây, vừa vặn chấm dứt.
Đã hơn năm ngày, từ sau việc vết thương bầm tím hình thành. Chẩn đoán nội thương bên trong, căn bản không hề nhẹ. Nếu như chậm trễ sẽ tự gây tử hoại các cơ quan từ sâu, dẫn đến cái chết một ngày không xa.
Khi lão gia Mặc xuất hiện ở bệnh viện, bộ dáng không khỏi tức giận. Rồi trông thấy dáng vẻ tiều tụy, như thể dần mất sinh khí. Ông cũng chẳng thể nói gì.
Bởi chính ông cũng từng có cái dáng vẻ này.
Lão gia Mặc ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu thở một hơi dài đầy sự bất lực.
"Người đi, một nửa hồn ta mất, một nửa hồn ta bỗng dại khờ." (*)
Đoạn, lại quay sang nhìn Mặc Kỳ Dực.
"Chết, chẳng phải là hình phạt đau đớn nhất. Nếu như muốn dằn vặt đau khổ, vậy cứ tiếp tục sống như một kẻ điên để bản thân biết đã trở thành dạng gì rồi."
"Cháu để ông thất vọng rồi."
Mặc Kỳ Dực nghiêng đầu, cũng tự khinh bỉ bản thân.
Không nghĩ được rằng một cô gái bé nhỏ, cứ thế ảnh hưởng tới thế giới rộng lớn của hắn như thế.
Nhớ cô là thật, nhưng nhớ mà không thể tìm, lại càng bất lực đến nhường nào.
Rõ ràng, chính bản thân bảo sẽ buông tha cho cô. Để rồi đến cuối, lại cảm thấy hối hận.
Mặc Kỳ Dực cho dù có muốn tìm đến cái chết, cũng không thể nào quá ích kỷ. Trên đôi vai người đàn ông, gánh nặng xưa giờ vẫn còn ở đó. Lời Trình Thâm nói hoàn toàn không sai.
Chỉ có người đàn ông mới có thể dẫn đầu Mặc gia, cũng chỉ có người đàn ông mới chủ trì được cái thế giới ngầm đang không ngừng bành trướng kia. Bảo vệ chính những người thân xung quanh mình.
(*): Trích bài thơ Giọt Lệ Tình của nhà thơ Hàn Mặc Tử.