Nhà hàng sang trọng Seraphina.
Phía bên ngoài, hàng loạt các dãy xe quyền quý được đậu lại. Khẳng định rõ vị thế của những con người thượng lưu khi có khả năng bước vào đây.
Gian phòng tầng cao nhất, vốn từ trước đã được bao trọn nên hiện giờ mọi thứ nơi đây đều vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ vài người phục vụ bước vào để sắp xếp lại vị trí bàn. Tất cả dường như đều không nhịn được mà dời tầm mắt lên người đàn ông âm trầm ngồi ngay vị trí sát bên khung cửa trong suốt.
Người đàn ông không có hứng thú để tâm đến mọi điều xung quanh. Ánh mắt hờ hững như có như không ngước nhìn khung cảnh trời đêm của một thành phố hiện đại được tái hiện đẹp đẽ qua ô cửa kính trong suốt.
Khuôn mặt lạnh lùng mà xa cách, ngũ quan thâm thúy, đôi môi mỏng mím thành một đường. Dáng vẻ cao ngạo, mang theo sự trầm tĩnh quý phái nhưng toát ra vẻ cô độc đến mức thâm trầm.
Xung quanh giờ phút này yên bình vô cùng, nền nhạc nhẹ nhàng từ tiếng đàn du dương vang lên bản nhạc jazz.
yên tĩnh, càng tạo nên khung cảnh lãng mạn.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn vào chiếc đồng hồvà thời gian, dường như bản thân không có sự kiên nhẫn với cuộc gặp mặt. Trợ lý Quang trông vậy, vài giây sau hiểu ý lập tức báo cáo.
"Thưa ngài, người bên tiếu thư Diêu hiện ở dưới sảnh và sắp lên."
Mặc Kỳ Dực không có kiên nhẫn, từ trước đến giờ đều như vậy. Nhưng có lẽ, cô gái nhỏ đó mãi vẫn là điều ngoại lệ của hắn.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng. Người đàn ông đảo mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước vào, chỉ trong một khắc, bản thân lại thấy bóng dáng cô gái nhỏ thông qua đó. Ánh mắt vốn đã lạnh liền xuất hiện một vẻ ấm áp lạ thường.
Chỉ khi Isabel đến gần, Mặc Kỳ Dực mới nhận ra sự khác lạ, sự hụt hẫng mất mát liền hiện lên rõ ràng trong ánh mắt. Nắm tay người đàn ông hơi siết chặt lại.
Có vẻ, Mặc Kỳ Dực đã nhớ cô gái nhỏ này đến mức cuồng rồi, để chính bản thân có thể nhìn thấy cô thông qua bất kỳ người phụ nữ nào.
"Chào ngài Mặc, tôi là Diêu Isabel. Người thực hiện hợp tác với hãng trang sức Vivienne dưới tay ngài. Và hơn hết, tôi cũng là người mà lão gia Mặc yêu cầu gặp gỡ."
Isabel đưa bàn tay đeo chiếc trang sức xinh đẹp, phô họa sự thanh mảnh. Nhưng Mặc Kỳ Dực không có động thái, người đàn ông đưa bàn tay ra bắt, rất nhanh liền rụt tay lại. Sự lạnh nhạt này khiến Isabel hơi hụt hẫng.
"Xin chào."
Mặc Kỳ Dực vốn kiệm lời, hiện giờ càng không mấy hứng thú. Nhất là khi ban nãy vì sự nhung nhớ mà nhìn lầm, bản thân lần nữa bị ký ức vốn đã chôn vùi từ lâu cứ thế đánh thức từng chút một. Tâm trạng, càng tệ hơn.
Gương mặt người đàn ông hơi trầm xuống. Để rồi, lần nữa lên tiếng khẳng định.
"Tôi nghĩ giữa chúng ta chỉ cần dừng lại ở công việc là được rồi. Bởi vì nể mặt mối hợp tác lâu năm giữa hai gia tộc, dự án này chắc chắn sẽ duy trì. Còn lại, thì không cần nghĩ đến."
Isabel hơi ngây ra trước sự thẳng thắn, vẻ trầm tĩnh thấu đáo của người đàn ông ngay từ ban đầu vốn đã hớp hồn được cô. Nhưng đến khi tiếp xúc, mới nhận ra đây đúng thật là một người khó có thể tiếp xúc. Trưởng thành trong từng suy nghĩ, mang theo sự kiêu ngạo đặc trưng của người kiêu hãnh đứng đầu.
"Vâng, thưa ngài. Tôi cũng đều thực hiện bởi mối giao hảo giữa hai nhà, nên nếu ngài không muốn, tôi sẽ tự có chừng mực."
Cuộc nói chuyện diễn ra, nhưng chỉ vỏn vẹn vài câu. Mặc Kỳ Dực hoàn toàn không dành bất kỳ điều gì dư thừa, từ khi bắt đầu đã bước thẳng vào vấn đề hợp tác. Vì thế, khi kết thúc thời gian chỉ kéo dài hơn nửa tiếng.
Trên con đường hoa lệ nơi đây, thông qua cửa kính xe thấy được phồn hoa nhộn nhịp, Mặc Kỳ Dực đảo mắt nhìn ra bên ngoài, để rồi trái tim chẳng được hun nóng dù một chút, vẫn cứ lạnh như thế.
Khi trở về khu nghỉ dưỡng do bản thân quản lý, Mặc Kỳ Dực một đêm rơi vào sự trằn trọc.
Người đàn ông nhìn vào hàng chai rượu, liền lấy một chai rượu ủ lâu năm. Muốn dùng xúc tác của rượu dể chìm vào cơn say quên đi, nhưng nào biết càng quên lại càng nhớ, thành một nỗi đau đến mức độ dày vò bóp nghẹn lại.
Bóng dáng người đàn ông dựa trên bậc thềm khung cửa sổ, sự bất lực được khắc khoải, hình bóng cô đơn. Đôi mắt vốn cao ngạo giờ phút này nhắm chặt lại, một dòng nước mắt trong bất lực tuôn ra.
"Em tàn nhẫn thật, rời khỏi tôi lâu như thế!"
Chỉ vì sự xuất hiện của cô gái nhỏ thông qua hình ảnh của Diêu Lan ở một khoảnh khắc, lại khiến bản thân ảo giác rằng cô đã về bên cạnh hắn.
Mặc Kỳ Dực không biết, bản thân đã ảo giác như thế này bao nhiêu lần rồi. Dường như, con số tính đến chẳng thể đong đo nổi. Hắn nhớ cô, nhớ mùi hương quen thuộc, giọng nói ngọt ngào. Cho dù cái khoảnh khắc đó chỉ xuất hiện rất ngắn, cho dù chỉ là trong một thoáng ảo mộng hiện lên khi cô dùng vẻ ngọt ngào ấy để lừa dối.
Nếu như Lộ Tĩnh lần nữa trở về, cho dù là lừa dối hắn trăm lần đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ tình nguyện để cô lừa dối.
Chỉ cần, có thể trông thấy.
"Lộ Tĩnh..."
"Tôi nhớ em quá, phải làm sao thì mới có thể được gặp em đây?"
Bất lực bao trùm.
Trong đêm tối, tiếng điện thoại vang lên. Mặc Kỳ Dực lười biếng bắt máy. Giọng nói Trình Thâm vang vọng bên đầu dây.
Trình Thâm vốn muốn hỏi thăm, tâm tình người đàn ông như nào sau đợt gặp gỡ với Diêu tiểu thư, nếu như có thể dùng Diêu tiểu thư để khiến Mặc Kỳ Dực quên đi, chắc chắn là chuyện tốt.
Kết quả, đầu dây bên kia đáp lời.
"Tôi lại gặp ảo giác, tôi lại thấy em ấy rồi."