Thoáng chốc căn phòng trở nên vắng lặng.
Lộ Tĩnh nhìn người hầu dọn dẹp, chẳng hiểu vì sao cũng bắt đầu lao vào cùng làm như thể bản thân cũng là người làm nơi đây. Một đoạn hành động ngắn làm cho vài người không khỏi kinh ngạc vì điều này.
Đến khi đồ ăn được đem vào khu nhà bếp, ngay khi trông thấy vài dĩa thức ăn từ lúc nghi ngút khói vẫn chưa có ai động đĩa, bản thân còn cho rằng sẽ gói để qua hôm sau. Lại trông thấy một vài người tiến hành đem đi đổ, khiến cô gái nhỏ không khỏi ngạc nhiên.
“Những món này vẫn chưa có ai động đũa, sao lại đem đổ hết.”
Đồ ăn trước mặt Lộ Tĩnh hiện giờ, đều là những món ăn đắt tiền trước kia nghĩ cũng không thể chạm vào. Trong lòng cô nghĩ kiểu gì cũng thấy rất phung phí.
“Không đổ thì cô ăn chắc? Những món hiện diện trước mặt ông chủ, hiện tại cũng đã hết trị giá rồi. Bây giờ chính là đồ thừa.”
Đám người hầu nhíu mày nhìn cô, đây chẳng qua đều là việc thường ngày. Phần lớn đồ ăn dư thừa đều đem cho các vật nuôi bên ngoài ăn.
Lộ Tĩnh nhìn sơ qua, bản thân cảm thấy rất đói. Chẳng hiểu sao một sự hèn mọn dâng lên, cô muốn lên tiếng thử cầu xin.
“Liệu tôi có thể ăn không? Đổ hết rất uổng.”
Một người hầu nhìn Lộ Tĩnh bộ dáng đáng thương, đối với cô gái nhỏ không quá thù ghét. Dù gì từ lúc hiện diện tại biệt thự nơi đây cô cũng không có hành động gì quá chướng mắt với họ. Bàn tay cầm dĩa đồ ăn vẫn còn nóng, liền bắt đầu đặt lên bàn.
“Mau ăn đi.”
Lộ Tĩnh nhìn dĩa thức ăn. Vừa muốn ngồi xuống thì từ phía sau đã vang lên giọng nói của trợ lý Quang vang vọng khiến tâm trạng càng lúc càng bất an.
“Cô Lộ, theo tôi lên phòng ông chủ.”
Lộ Tĩnh siết lấy cây đũa trong tay, ánh mắt ngó nhìn dĩa thức ăn đầy sự phức tạp. Càng lúc, cô lại càng ghét người đàn ông này thêm.
…
Ngay khi Hạ Tử Uyên theo người hầu phân bố về khu phòng để nghỉ ngơi. Nhưng bản thân lại không yên phận, bước vào bắt đầu tắm rửa kĩ càng, bộ đồ trên người cũng thay ra, lựa lấy một bộ đồ khác tương đối hở hang. Xong xuôi cô ta cũng đi tìm kiếm căn phòng của Mặc Kỳ Dực.
Mặc Kỳ Dực suy cho cùng cũng là một người đàn ông như những kẻ khác. Xung quanh nhiều nữ nhân có thể cùng lên giường như thế, sao Hạ Tử Uyên hôm nay cô ta đến đây lại không thể làm được chứ.
Nơi đây gian phòng nhiều, nhưng trước đó lão gia Mặc đã chỉ điểm rõ một vài căn phòng của Mặc Kỳ Dực vẫn thường lui tới. Nên không quá tốn nhiều thời gian, cô ta đã tìm được căn phòng đó.
Căn phòng thời điểm này không khóa, quả nhiên đều mang ý tứ mời gọi người vào. Chẳng qua Hạ Tử Uyên vẫn còn không biết được rằng, người muốn mời chào vào căn phòng lại chẳng phải cô ta.
Thời điểm vừa bước vào, liền trông thấy Mặc Kỳ Dực đang xoay lưng nhấp rượu, bộ áo ngoài được cởi ra, chỉ còn lấy áo sơ mi phong phanh cởi vài nút trên, bắp tay lực lưỡng, thấy được vóc dáng người chuẩn lại săn chắc. Phong thái tao nhã, khung cảnh thoáng tối thêm vài phần ma mị nhất thời vây lấy. Hạ Tử Uyên nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông trước mặt kỳ thực bao nhiêu nữ nhân ham muốn.
Nghĩ đến việc có thể cùng một người như thế trên giường, không nhịn được gương mặt ửng hồng lên.
Khắp căn phòng bày một tủ rượu trông rất hoành tráng.
Dường như cũng không nghĩ nhiều, Hạ Tử Uyên vội vã di chuyển lại gần. Không để ý trên cơ thể bộ đồ hiện tại đã hở hang đến cái mức nào, chủ đích cũng mang ý muốn quyến rũ người trước mặt.
Nghe tiếng động, Mặc Kỳ Dực nhíu mày đặt ly rượu xuống. Ban đầu còn cho rằng cô nhóc nhỏ kia, kết quả không đúng người nét mắt vài phần tệ đi. Tròng mắt một màu u tối tựa nền trời âm u sấm chớp có thể vang lên bất kỳ lúc nào.
Hạ Tử Uyên tự tiện cầm lấy chiếc ly, liền rót rượu bắt đầu cảm khái dư vị. Cô ta cũng có một tí đầu óc, trước khi dùng thân thể, vẫn là lợi dụng sự trí thức của bản thân.
“Ngài Mặc, đây chính là loại rượu Macallan 1926 Fine Rare đắt tiền. Trên thế giới tôi đã nghe qua chỉ xuất khẩu với bốn mươi chai. Không nghĩ tới khi cảm nhận, lại ngon như thế.”
“Ừ.”
Mặc Kỳ Dực nhướn mày, nếu không phải người do ông nội đưa đến, hiện giờ hắn có thể trực tiếp một tay đem vứt ra ngoài đường rồi. Rõ ràng, đây không phải lần đầu ông nội Mặc đưa người đến, lần nào cũng càng khiến tâm tình hắn bực bội, nhưng mong muốn hắn có nữ nhân thật sự bên cạnh chưa khiến ông nội phải từ bỏ loại chuyện vô vị này.
Chính bản thân Mặc Kỳ Dực, dường như cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn. Vừa muốn đứng dậy rời đi, trông bộ dạng đó Hạ Tử Uyên càng lúc càng hốt hoảng, vội vàng nhấp hết ly rượu rót đầy. Lập tức chạy lại ôm chầm vào lồng ngực người đàn ông không nể nang.
Vóc dáng người đàn ông rất cao, Hạ Tử Uyên muốn dựa vào việc bản thân hiện tại uống rượu say mà làm càn. Tùy tiện ôm lấy cơ thể săn chắc trước mặt. Cứ thế nhón chân, muốn chạm môi người đàn ông, dùng cơ thể để khiêu khích bản năng của hắn. Chỉ là ngay lúc này, đối diện với đôi đồng tử đen láy hàm chứa sự tức giận, cô ta bất giác phát hoảng.
Vẫn chưa được chạm vào, một lực tay rất mạnh nắm chặt lấy bả vai mỏng manh mà đẩy ra không nhân nhượng khiến cô ả va vào thành bàn, ly rượu không chịu được động tĩnh liền lảo đảo mà ngã đổ xuống. Cảm tưởng như muốn bẻ gãy lấy khớp xương cô ta vậy.
“Đau…”
Hạ Tử Uyên vẫn không chịu được mà rên rỉ. Động tác thô lỗ vô cùng.
Cứ như thế, Mặc Kỳ Dực tức tốc rời khỏi phòng.