Danh tiếng giám đốc Trần cũng không phải dạng thấp, đặt chân trong giới giải trí bao năm qua, hầu như ai cũng đều nghe đến uy danh quyền lực vững vàng. Bên cạnh đó quản lý không ít các ngôi sao nổi tiếng.
Về phía mặt tối, hầu như ai cũng đều hay đây chính là một lão cáo già háo sắc.
Lượng vệ sĩ quầy lại hướng Lộ Tĩnh tương đối đông, dồn ép không còn đường lui phản kháng. Duật Khiêm nghe lời đe dọa, gương mặt biến sắc xoay đầu, đứng dưới quyền lực như thế, chỉ sợ chẳng ai là dám phản kháng nữa.
Chỉ thấy khóe miệng Duật Khiêm thủ thỉ hai từ tương đối nhỏ, vừa đủ nghe.
"Xin lỗi."
Cứ thế, xoay người rời đi.
Trông như bộ dạng một nam tử hán ngay cả cứu người cũng chẳng thể, bị vũ nhục, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể chọn cách phớt lờ để sống tốt. Làm sao biết đối với một người con gái vô danh như Lộ Tĩnh, mấy ai có thể vì cô mà đứng lên. Mặc định cứ sống tốt phận của bản thân, bản thân họ còn chưa lo xong, sao lại có thể vì một người không liên quan mà đương đầu.
Đó là sự thật chẳng mấy ai chối cãi được.
Ánh mắt Lộ Tĩnh ngước nhìn, nhưng rồi chỉ có thể cúi gằm chấp nhận thực tại của bản thân.
Dàn vệ sĩ khống chế, tức khắc đem Lộ Tĩnh ném vào một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn một cách thô bạo. Bộ dạng không hề mang ý thương tiếc, thậm chí còn cố tình dùng lực mạnh lên cơ thể nhỏ một cách đau đớn khiến cô choáng váng.
"Nơi đây cảnh sát còn nể mặt tôi vài phần, em cũng đừng hòng mà rời đi!"
Cánh cửa phòng đóng rẩm lại một tiếng, chốc lát chỉ còn lão giám đốc Trần nhìn chăm chăm vào Lộ Tĩnh bị ném trên giường, ánh mắt dâng lên ham muốn tột cùng của những gã biến thái chẳng thể nào mà che đậy được.
"Đêm nay còn dài, biết đâu phục vụ. Ngày mai lợi nhuận tôi cho em cũng không hề nhỏ."
Lộ Tĩnh loạng choạng, ánh mắt long lanh giờ phút này quật cường thấy rõ, mái tóc dài rối bù vương trên gương mặt nhỏ. Căn phòng chỉ còn hai người, vì thế càng dễ phản kháng hơn so với việc bị giam bên ngoài cùng lũ vệ sĩ cao to kia.
Giám đốc Trần tiến lên, muốn kéo đồi chân nhỏ nhắn của Lộ Tĩnh, nhưng khi này cô đã vươn chân đạp lão ngã dúi ra đằng sau mà la lên đau đớn. Nhưng rồi lão già lại đứng lên, ánh mắt như lang sói nhìn về hướng Lộ Tĩnh, như thể muốn cảm thụ điều gì đó. Bộ dạng rất đắc ý, mãi sau buông ra một câu.
"Chống cự vô ích."
Cả người Lộ Tĩnh tiện thế lùi dần ra sau, chẳng thể thích nghi được lời nói đó là gì, tay giữ chặt lấy chiếc túi xách như vật hộ thân phòng vệ. Ánh mắt khi này đầy sự đề phòng đến đáng thương, vệt son lem một bên, bộ dáng quật cường. Trông thê diễm vô cùng.
Chỉ có điều, xung quanh căn phòng này tản ra thứ mùi hương rất thơm, lại rất lạ. Hòa vào làn khói phảng phất trong căn phòng, khiến tâm trí cô gái nhỏ bị sao nhãng.
Giám đốc Trần cười khinh bỉ vài tiếng, chỉ lằng lặng cởi lớp áo trên người lão ra, lộ ra cơ thể mập mạp của một kẻ quanh năm sống trong bia rượu và hưởng thụ sự xa hoa đến tột cùng.
"Sớm biết những cô gái như em khó mà thuận lòng, vì thế chỉ có thể dùng cách này thôi."
Đầu óc Lộ Tĩnh hơi choáng, càng ngửi lấy mùi hương kia, cô càng phát giác mọi thứ dần đi theo chiều hướng không đúng. Cơ thể mất lực không thể kiểm soát, mỗi lúc một yếu.
"Ông đúng là một kẻ dơ bẩn!"
Giám đốc Trần vội vàng cười chê bai. Lần đầu có kẻ dám chê lão như thế.
"Dơ bẩn như tôi cả đời vẫn đứng đỉnh cao. Một con nhỏ như em, có nằm dưới thân kẻ khác cả đời cũng chẳng thể được như tôi đâu."
Cả một đêm dài phía trước, lão già trước mặt không có bộ dáng vội vàng. Dẫu sao nhìn con mổi yếu ớt dần rơi vào bẫy vẫn thích thú hơn nhiều. Cho dù là cưỡng ép đi chăng nữa, những kẻ thấp bé cũng chẳng dám mà lên tiếng phản kháng.
Lộ Tĩnh cắn chặt môi, cơ thể dần run rẩy một cách kì lạ, ban đầu còn có thể vững vàng, vài phút sau không tự chủ mà ngồi quỳ xuống. Đầu óc nặng nề, như thể bị thứ gì vây lấy rồi kiểm soát chính hành động của cơ thể.
Giám đốc Trần nhìn bộ dạng đó, càng biết được con mổi vào tròng, trực tiếp cởi đi lớp áo để lộ da thịt chảy xệ, tiến thẳng về hướng giường, từng bước bò về hướng Lộ Tĩnh. Dứt khoát túm mái tóc dài của cô, da đầu tê rần đến đau đớn càng giúp chút lý trí khơi gợi.
Lão cáo già trước mặt cúi người, tận hưởng cơ thể thơm ngát mềm mại bủn rủn không còn sức lực. Càng hài lòng thứ thuốc lão đã dùng nơi đây.
Chỉ có Lộ Tĩnh cảm thấy ghê tởm với từng cái chạm, bàn tay siết chặt một bên túi xách, trong một thoáng lại nhớ được rằng bên trong có điện thoại. Đây có lẽ là thứ duy nhất cứu bản thân. Một tay giữ chặt chiếc túi, dứt khoát giơ lên đánh mạnh vào đầu khiến lão già đau đớn ngửa ra sau mà la lên.
"Con khốn này!"
Lão già rất tức giận, gương mặt ửng đỏ, bàn tay xoa chặt đầu kiểm nén cơn đau.
Nhưng sức không đủ, đồ vật bên trong không có tính sát thương. Chỉ tạm thời trì hoãn thời gian, Lộ Tĩnh lùi ra sau, loạng choạng ngã xuống giường, va đập mạnh từ vùng đầu lên chiếc tủ bên cạnh càng khiến bản thân vì đau đớn mà tỉnh táo hơn. Nhìn kĩ, một bên đầu lại đang chảy máu vì cú va đập mạnh này.
Tầm mắt vô thức nhìn qua hộp nến thơm bên cạnh tỏa mùi đang cháy rực, càng ngửi càng khiến người khác rơi vào thần mê ý loạn.
Cô gái nhỏ khi này mới ý thức được, cũng không quan tâm vật đó đang cháy rực, trực tiếp hất mạnh khiến hộp nến thơm đồ khỏi bàn, chất sáp lỏng nóng từ nến cứ thế bám chặt vào bàn tay càng khiến gương mặt nhỏ nhăn nhó đau đớn vì nóng. Ánh mắt đầy sự đáng thương nhưng dường như không hề bỏ cuộc.